Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Thương nhau sẽ đợi nhau
Chiếc điện thoại chợt rung sáng màn hình, điệu nhạc quen thộc vang lên.
Là Minh Khoa. Hạ Anh bấm nghe, nhưng im lặng, Hạ Anh thật sự chẳng muốn nói gì nữa. Nó đã mệt lắm rồi.
"Hạ Anh.Tớ xin lỗi có lẽ là...đột ngột quá nhưng..." Bên đầu dây, Minh Khoa ngập ngừng. Cả Minh Khoa và Hạ Anh điều biết, từ lúc sáng đi về cùng nhau, từ khi cậu nhắc đến Hoài Phong thì đã có chút gì đó bị thay đổi rồi – trong tình bạn ngỡ là ngây thơ, chỉ toàn là những tiếng cười của hai đứa.
"Có chuyện gì vậy...cậu cứ nói đi.... "
"Bây giờ cậu có thể ra trước cổng nhà cậu được không ? "
Nhìn ngoài trời đã sắp mưa, Hạ Anh không biết Minh Khoa định làm gì nữa.
"Ừ, tớ xuống ngay."
Ngoài trời tối nay mưa rả ríc, gió thổi từng cơn lành lạnh lần đầu tiên sau những đêm dài oi bức. Chẳng hiểu Minh Khoa có chuyện gì hẹn Hạ Anh ra khi trời sắp đổ mưa thế này. Hạ Anh biết mắt mình đã sưng lên vì khóc nhưng vẫn phải ra với Minh Khoa, không thể để cậu đợi giữa trời giông gió thế này được.
Hạ Anh cố lau nước mắt, không muốn để cậu nhìn thấy mình như một con mèo ướt được. Nó mở cánh cổng ra, đưa mắt tìm cậu. Nhưng...Hạ Anh gần như choáng ngợp, không thể tin mắt mình.
Không phải...không phải là Minh Khoa.
Trước mặt Hạ Anh...
Hình dáng của ai đó.... Người đó nhìn Hạ Anh.
Trái tim bỗng nhói đau, nghèn nghẹn, nó ngây ra, không gian như đặc lại.
Khuôn mặt đó....
Ánh mắt đó..
Là Hoài Phong....
Cậu đang đứng trước mặt nó ư?
Không thể...là mơ chăng...Nó nhìn, chỉ biết trân trân, không nghĩ được gì. Vui. Buồn. Giận. Hay hận...
Chỉ thấy trái tim nó nhói đau...
Chỉ thấy khóe mắt cay cay...
Nhìn nó, nụ cười Hoài Phong chợt hiện ra trên môi, cậu nhìn Hạ Anh trìu mến, đâu hay nỗi bối rối trong nó. Nhưng nụ cười ấy...cảm giác thân thuộc ngày xưa chợt từ đâu trờ về. Hạ Anh chết lặng nhìn Hoài Phong, chợt nhớ thương nhưng sao hận đến xót xa trong trái tim. Hoài Phong bước đến, có vẻ vui mừng...Cậu nắm lấy tay Hạ Anh.
"Hạ Anh ! Tớ.... "
Nó như chợt tỉnh, giằng tay mình ra khỏi tay Hoài Phong, gần như thét lên :
"Cậu đến đây làm gì chứ !. Tôi... ghét cậu lắm. Đi ! Đi mau ! Tôi cả đời cũng không muốn gặp cậu nữa... "
Bao nhiêu uất ức bấy lâu như nổ ra trong Hạ Anh, nó gào lên, không còn biết mình đang nói gì nữa, nó không nhận mình vừa gào lên vừa khóc ướt nhòe đôi mắt . Nó cũng không thấy được đôi mắt Hoài Phong khi đó, bởi, màn mưa oán hận.
Hạ Anh vụt chạy vào nhà, không nghoảnh lại lần nào nữa. Tại sao chứ ? Tại sao tất cả cứ đùa cợt với nó như vậy chứ. Nó hận Hoài Phong đã bỏ rơi nó. Dù cậu có đối xử với Hạ Anh lạnh lùng ra sao, nó cũng sẽ chấp nhận nhưng cậu đã bỏ rơi nó, chà đạp tình cảm của nó. Mặc kệ bao lần nó mặt dày níu kéo, nhưng cuối cùng cậu vẫn bỏ Hạ Anh mà đi, vậy thì hôm nay cậu xuất hiện trước mặt Hạ Anh làm gì nữa chứ. Nó không cần.
Mặc nước mắt nhạt nhòa, Hạ Anh lấy điện thoại. "Cậu đừng bao giờ làm thế nữa, tớ ghét cậu ta ". Nó gửi Minh Khoa .Hạ Anh biết, chuyện của mình, Minh Khoa đã biết tất cả nhưng từ bao giờ, thực sự Hạ Anh cũng không muốn nghĩ nữa. Nó vùi mặt xuống gối, chẳng biết nước mắt mình có rơi nữa hay không, nhưng sao thấy đau nhói ở ngực...
Ngoài trời, gió vẫn thổi, những giọt mưa đã rơi xuống, rả ríc suốt đêm đó. Hạ Anh lặng lẽ khóc đau đớn trong tiếng lộp bộp mưa rơi, tiếng xào xạc cây lá và cả tiếng lòng mình thổn thức những thương nhớ. Dù thương lắm nhưng cũng đã dở dang rồi, Hạ Anh thực sự không thể tổn thương thêm một lần nào nữa, nó đã đau quá rồi, chẳng còn chút niềm tin nào nữa đâu.
...Đêm ấy mưa rơi thật nhiều, ở một góc thành phố, có cậu trai trẻ bước đi từng bước nặng trĩu dưới cơn mưa. Mưa xối cả. Mưa trút xuống như giận dữ. Cậu vừa để mất đi người mình thương nhất và cậu biết người ấy cũng đã từng rất thương cậu.
Âm thầm...trong cơn mưa ấy, có hai trái tim chân thành đang khóc vì nhau....
***
Hôm sau đó, Hạ Anh không khóc nữa, nhưng cũng chẳng buồn nói cười nữa. Như một chiếc bóng lặng lẽ, nặng trĩu một thứ cảm giác gì đó. Tâm trí Hạ Anh trống rỗng, hụt hẫng, Hạ Anh không còn biết mình đã làm gì nữa. Cả một ngày lòng nó nặng trĩu một nỗi buồn đến day dứt.
Đêm về, Hạ Anh một mình nhìn lên bầu trời kia đau xót. Có phải chính Hạ Anh, từ đầu đến cuối đã tự đánh mất đi người mình thương không ? Trên tay, cầm chiếc hộp năm nào Hoài Phong đã trả lại cho Hạ Anh, nó đau đớn nhớ đôi mắt Hoài Phong cười hồn nhiên khi cậu nhìn thấy chú khỉ con bé nhỏ. Đã ba năm nay, Hạ Anh chưa một lần mở ra. Và hôm nay cũng vậy, cầm trên tay, Hạ Anh cũng không hề có ý định đó, tất cả chỉ là vô nghĩa mà thôi. Tất cả những đau đớn, buồn tủi đó, Hoài Phong có biết được không ? Một giọt nước mắt muộn màng nữa lại rơi.
....Điện thoại chợt rung lên.
Là Minh Khoa.
Lau vội giọt nước mắt trên má, Hạ Anh bắt máy :
"Tớ nghe đây... "
"Hạ Anh, tớ xin lỗi vì đã nói dối cậu hôm qua nhưng... có những chuyện trước mắt mình nhưng chưa chắc là sự thật đâu. Cậu nhất định phải đến bệnh viện ngay bây giờ...Hoài Phong, cậu ấy cần cậu.... " Minh Khoa nói gấp gáp, giọng như nghẹn lại.
Hạ Anh như choàng tỉnh cơn đau thương, nó chợt thấy mình vô thức hốt hoảng :
"Ở... bệnh viện nào ? Cậu ấy làm sao...Chờ tớ! Tớ đến ngay đây! .".
Hạ Anh lao đi trong vô thức. Nó không ý thức được gì nữa, nó vội vã đến đánh rơi cả nỗi đau và oán trách đằng sau lúc nào không hay. Hạ Anh chỉ biết, nó muốn nhìn thấy cậu, ngay lập tức. Chợt nhận ra, nó chẳng hề ghét Hoài Phong, vì Hạ Anh biết nó xót xa biết bao nhiêu khi biết Hoài Phong gặp chuyện, nó trách mình đã không thể ở bên cạnh cậu lúc cậu đau thế này.
Hạ Anh bước nhanh vào căn phòng bệnh, nơi đó... có Hoài Phong.
Nó đau đớn đến tê dại khi nhìn thấy người mình hận bấy lâu nay giờ nằm im lìm đằng kia, người mình thương đến đau đớn giờ đang nhắm nghiền mắt không nói cười, hoạt bát vui vẻ nữa.
"Đừng lo, cậu ấy chỉ bị quẹt xe, rồi sốt từ đêm qua tới giờ thôi... " Minh Khoa thấy Hạ Anh ngây người đứng trước cửa liền đứng dậy, kéo nó vào, nói vội. Minh Khoa trông thật xơ xác, đôi mắt cậu mệt mỏi lắm nhưng vẫn cố nở nụ cười an ủi Hạ Anh, vì cậu hiểu Hạ Anh bây giờ nghĩ gì.
Hạ Anh đến bên giường bệnh, ngồi xuống bên Hoài Phong. Đôi mắt nó hoang mang, có gì đó sợ hãi khi nó nhìn thấy Hoài Phong ra nông nỗi này.
Đã ba năm, Hạ Anh không còn dám nghĩ đên Hoài Phong, nhưng hôm nay, Hạ Anh lại được nhìn cậu gần như thế này. Khuôn mặt Hoài Phong bỗng thân thuộc, hiền lành làm sao. Đôi mắt kia nhắm nghiền, là đôi mắt mang nụ cười hồn nhiên hay là đôi mắt lạnh lùng như ngày cậu rời xa. Hạ Anh không biết, nhưng sao nó thấy mình xót xa quá. Chẳng phải nó hận Hoài Phong sao?
"Hoài Phong từ lúc bị tai nạn rồi vào đây đến giờ luôn miệng gọi cậu trong cơn sốt, tớ...đến giờ mới dám gọi cậu.. ".Minh Khoa ngập ngừng khi chợt nhận ra Hạ Anh đang khóc.
Im lặng, Hạ Anh mím chặt môi đau đớn nhìn Hoài Phong, xót xa hay oán hận...
"Hạ Anh, đáng ra tớ nên nói chuyện này cho cậu biết từ ba năm trước...Có phải hộp quà Hoài Phong trả cậu, cậu chưa mở ra , đúng không ? "
Hạ Anh ngơ ngác quay sang nhìn Minh Khoa, hoang mang gật đầu. Nó không hiểu.
Tất cả như vỡ ra - oán hận, đau đớn và cả mảnh kí ức đau thương Hạ Anh mang vác suốt ba năm nay như vỡ toang. Minh Khoa kể lại câu chuyện ba năm về trước, khi mà cậu mới vừa lên cấp ba, và chỉ vừa mới biết mặt Hạ Anh. Mọi thứ như một lần nữa đảo lộn cuộc đời Hạ Anh, mọi chuyện thật quá trái ngang.
Thì ra...
Ngày còn ở cạnh nhau, Hoài Phong đã biết tình cảm của Hạ Anh sâu nặng nhưng cậu hiểu lúc này đáp lại thì chỉ làm ảnh hưởng đến nhau thôi. Cậu, những lần lạnh lùng, cay đắng vô tình với Hạ Anh, chỉ là muốn Hạ Anh đừng dành tình cảm cho cậu quá nhiều trong khi tương lai hai đứa còn nhiều thứ phải lo.
Rồi khi xa nhau, Hoài Phong nhận ra mình cần Hạ Anh, nhớ cô bé ngây ngô ấy lắm. Có những lần cậu gọi điện cho Hạ Anh chỉ để nói vu vơ thực ra là vì cậu nhớ nó. Những ngày đầu ở ngôi trường mới, tuy không khó gì để cậu hòa nhập với xung quanh, nhưng mỗi ngày Hoài Phong chỉ muốn tối mau đến để cậu gọi cho Hạ Anh, cậu muốn nói nhiều điều lắm, vì cậu biết chỉ có mình Hạ Anh chịu hiểu cậu.
Xa nhau, Hoài Phong lúc nào cũng lo lắng cho cô bé ngốc nghếch này, cậu biết rõ, hai đứa xa nhau vậy chắc chắn Hạ Anh sẽ nhớ cậu lắm, cậu cũng sợ vì cậu mà Hạ Anh sao nhãng học hành. Có lúc muốn nói với Hạ Anh rằng cậu lúc nào cũng chờ Hạ Anh, cũng sẽ quan tâm Hạ Anh, muốn Hạ Anh cố gắng vì tương lai phía trước nhưng rồi cậu chỉ dám nói "Ráng mà học giỏi đi !". Cậu không muốn Hạ Anh hi vọng vào mình quá nhiều. Cậu dù thương Hạ Anh nhiều lắm nhưng cậu bắt mình phải không được quá tốt với nó, cậu sợ nhiều thứ. Cậu vẫn luôn giữ thái độ cách xa, đôi lúc là lạnh lùng hờ hững vói Hạ Anh, nhưng thực lòng cậu vẫn quan tâm nó nhiều lắm. Vì cậu biết, Hạ Anh thương cậu biết nhường nào, nhiều lần Hoài Phong nghĩ mà buồn khi cậu không thể nào đáp lại tình cảm đó. Tất cả chỉ vì cậu lo lắng cho nó.
Lần đó, Hoài Phong viết bài văn đầu tiên ở cấp ba, cậu gọi điện nhờ Hạ Anh giúp cậu như những lần trước, tức là giúp cậu tìm ý, sửa chính tả như mọi khi. Vẫn là thái độ ngang tàn nhưng lúc đó, nhưng thực sự, cậu cũng ngại lắm, cũng e dè mấy lần rồi mới dám gọi. Hoài Phong chỉ định nhờ Hạ Anh chút thôi nhưng không ngờ nó lại cùng cậu viết từ chiều đến tận khuya. Hoài Phong xót xa lắm khi thấy Hạ Anh cứ ngốc nghếch gửi cho cậu tất cả những câu văn mà nó nghĩ ra, nick của Hạ Anh cứ bật sáng mong chờ cậu. Thấy khuya rồi, Hoài Phong nhắn tin bảo Hạ Anh đi ngủ, nhưng nó một mực không chịu, nói chưa buồn ngủ. Cậu biết Hạ Anh đã vì cậu nhiều lắm.
Hôm sau, tình cờ khi nhắn tin với Minh Khoa cậu mới biết hôm ấy có kiểm tra anh văn. Cả đêm giúp Hoài Phong như vậy, Hạ Anh ôn bài được giờ nào chứ, vả lại Hạ Anh lại rất yếu môn anh văn, vừa thương vừa giận, Hoài Phong thật sự lo lắng cho cô bé ngốc này quá. Cậu không biết phải làm sao khi mà Hạ Anh vì cậu mà bỏ mặc cả chuyện học hành của mình như vậy, cậu thấy mình thực sự làm ảnh hưởng Hạ Anh nhiều quá. Đang lo lắng không biết phải làm sao để Hạ Anh đừng vì cậu nhiều như vậy thì đúng lúc điện thoại Hoài Phong bị trục trặc, không bắt được sóng phải đem đi sửa cả tuần mới xong. Không thể liên lạc với nhau, Hoài Phong biết Hạ Anh thế nào cũng lo lắng lắm. Cậu định mượn điện thoại bạn gọi cho Hạ Anh, cả Hoài Phong và Hạ Anh đều nhớ số điện thoại của nhau, nhưng cậu cậu chợt nghĩ lại...
Có khi vậy mà lại tốt, đừng liên lạc với nhau nữa, Hạ Anh sẽ tập trung học hành hơn, không vì cậu mà bỏ mặc chính mình như vậy nữa. Vậy là từ lúc đó, cậu không để nó liên lạc với cậu nữa. Lại sợ Hạ Anh buồn vì cậu, cậu viết một bức thư ngắn kèm vào hộp quà ngày cậu đi, Hạ Anh đã tặng cậu. Cậu thực sự rất thích chú khỉ nhỏ nó đã tặng cậu, chú khỉ mang một nụ cười tinh nghịch ranh ma như nó lúc bên cậu. Cậu quý trọng món quà ấy lắm, lên thành phố học, Hoài Phong cũng mang theo, nhưng bây giờ cậu quyết định gửi Hạ Anh cùng với bức thư, cậu tin Hạ Anh sẽ không buồn khổ khi cậu rời xa khi món quà đó đến tay Hạ Anh.
Đến đây, Hạ Anh chợt thấy trái tim mình nghẹn lại, thấy mình ngu ngốc quá. Đã ba năm nay, Hạ Anh cứ tưởng Hoài Phong bỏ rơi nó, chưa một lần nó mở món quà bị trả lại của mình.
"Tớ... tớ chưa một lần mở hộp quà ra... "
Rồi Hạ Anh nghẹn lại, Hạ Anh khóc trong nỗi oán hận chính mình. Minh Khoa nhìn Hạ Anh, xót xa biết nhường nào. Mọi chuyện, cậu đã giúp Hoài Phong giấu Hạ Anh ba năm nay. Giờ nói ra, cậu thật xót xa cho hai người bạn của mình.
"Chưa hết...Cậu có bao giờ thắc mắc, tớ và cậu chỉ một vài lần nhắn tin cho nhau trên mạng thôi, tại sao từ những ngày đầu tiên tớ đã quan tâm cậu nhiều như vậy không ? Cậu không thấy sự quan tâm đó giống với Hoài Phong ngày xưa lắm sao...? "
Hạ Anh nhẹ nhàng đưa bàn tay nắm lấy tay Hoài Phong đang im lìm, lòng hối hận oán trách chính mình, nước mắt Hạ Anh rơi xuống trong muộn màng. Nó đã hiểu ra tất cả.
"Ba băm qua, Hoài Phong luôn biết về cậu qua tớ. Khi Hoài Phong mới rời xa cậu, cậu buồn, nhưng cậu vẫn tươi cười hồn nhiên trước mặt mọi người nhưng tớ hiểu cậu đã đau khổ lắm vì cái cảm giác bị bỏ rơi. Nhưng.... sự thật thì Hoài Phong chưa bao giờ rời xa cậu, cậu ấy đã quan tâm cậu âm thầm và nhiều hơn bao giờ hết.. Tất cả những tài liệu, đề thi và cả những quyển sách tớ cho cậu, đều là Hoài Phong gửi cho cậu. Những lần, tớ cho đề cậu, bảo là thầy tớ cho nhưng tớ không thích làm, bảo cậu làm giúp thực ra là của Hoài Phong, Rồi khi sửa bài, chính Hoài Phong đã sửa cho cậu, đương nhiên là cậu ấy phải nhờ người khác ghi lại những chỗ sai cho cậu để cậu không nhận ra...Cậu ấy lo lắng cho cậu nhiều lắm... "
Khuôn mặt Hoài Phong lặng lẽ mờ dần trước mắt Hạ Anh. Trước mắt Hạ Anh là bao nhiêu hối hận, day dứt, trái tim nó nghẹn lại vì quá đau, quá thương. Hạ Anh đã làm cho cậu lo lắng suốt bấy lâu nay, cậu chưa từng bỏ rơi Hạ Anh, vâỵ mà Hạ Anh nhẫn tâm Hạ Anh nói những lời cay nghiệt tối hôm đó. Chắc Hoài Phong đã buồn đau lắm, Hạ Anh thấy mình thật có lỗi vì lúc nào cũng làm cậu buồn.
"Tớ xin lỗi...xin lỗi cậu...Hoài Phong... Tớ chưa bao giờ ghét cậu cả, chỉ vì bản thân mình mà tớ đã làm cậu tổn thương như vậy.... Tớ thật có lỗi với cậu...". Hạ Anh nói trong tiếng khóc, trong nỗi oán hận của chính mình. Trong mơ màng, cậu gọi tên nó. Hạ Anh đau đớn vì mình ngu ngốc quá. Tất cả là lỗi của nó.
Nước mắt nhạt nhòa, một chút muộn màng, Hạ Anh nghèn nghẹn:
"Cám ơn cậu....Minh Khoa cậu trông chừng cậu ấy giúp tớ nhé.Tớ trở lại ngay... "
Nhìn theo bóng Hạ Anh, Minh Khoa thấy nhẹ lòng...Sẽ không bao giờ là muộn với hai trái tim luôn yêu thương nhau
*****
Hộp quà năm nào được Hạ Anh cất kĩ trong ngăn bàn. Tay Hạ Anh run run nở ra, một tờ giấy gấp đôi ngay ngắn đã chờ nó suốt ba năm ròng...
Hạ Anh
Tớ cảm ơn cậu đã vì tớ nhiều như vậy... Tớ hiểu tình cảm của cậu nhưng Hạ Anh, chúng ta còn quá nhiều điều phải lo. Tớ không thể ở bên cậu như ngày xưa, cũng không thể giúp cậu nữa. Nhưng những người bạn mới sẽ giúp cậu, giúp cậu những việc mà tớ không thể. Đừng vì tớ mà bỏ mặc mình như vậy, đừng bỏ lở hiện tại... Cậu hãy tập trung học tập cho tốt nhé. Tớ không thể ở bên cậu nữa. Hứa với tớ, hãy cố gắng nhé. Tớ nhất định sẽ trở về với cậu để..đòi lại chú khỉ con của tớ đấy !
Tớ thích cậu, ngốc !
Giá như, Hạ Anh đừng ngốc nghếch áp đặt cảm giác của mình quá, giá như Hạ Anh mở hộp quà ra sớm hơn, thì ba năm qua Hạ Anh sẽ không đau đớn và đêm ấy Hoài Phong cũng đã không bị tổn thương như vậy. Trái tim Hạ Anh bấy lâu im lìm giờ nấc lên nghẹn ngào thương nhớ, và cả niềm hạnh phúc vô bờ. Thật tốt, vì Hoài Phong chưa từng thay đổi, cậu vẫn thương Hạ Anh như ngày xưa.
Ba năm qua, Hạ Anh chỉ biết nỗi đau của riêng mình. Nó hối hận lắm, cảm động lắm, những gì Hoài Phong làm cho nó thật sự quá lớn lao. Những năm tháng qua, âm thầm che chở, quan tâm Hạ Anh như vậy, nó biết nó đau một, cậu đau mười khi phải là người trốn tránh, là người đem tình cảm của mình ra cá cược. Tất cả chỉ vì Hoài Phong thương và lo cho nó. Trái tim Hạ Anh bỗng rộn rang, ấm áp đến lạ...
Đêm ấy, mưa lại rả rích khắp bầu trời. Nhưng trong kia, ấm áp biết bao nhiêu có hai bàn tay nắm lấy nhau. Hạ Anh xiết chặt bàn tay thô ráp mà Hạ Anh đã thương nhớ bao năm qua. Khuôn mặt cậu yên bình, hiền lành khiến Hạ Anh hạnh phúc biết nhường nào. Đã ba năm nay, Hạ Anh nhớ cậu lắm dù nó đã luôn chối bỏ cái cảm giác đó để thay bằng sự oán hận và nỗi đau âm ỉ. Nhưng cuối cùng...thương, vẫn là thương.
Hạ Anh nhận ra, nó oán trách Hoài Phong bao nhiêu thì trái tim nó lại lặng lẽ thương nhớ, mong chờ cậu bấy nhiêu. Thực ra, đêm hôm đó, Hạ Anh chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên cậu, ôm lấy cậu thật lâu, vì niềm hạnh phúc, mong chờ bấy lâu... nhưng Hạ Anh đã không làm thế, nó sợ sự tổn thương. Giá như thời gian có thể quay trở lại...để Hạ Anh không trẻ con, không hờn trách thì hôm nay, có lẽ Hoài Phong cũng sẽ không thế này đâu.
"Hoài Phong, cậu ngốc lắm. Tớ sẽ ổn mà, cậu đâu cần vì tớ như vậy..."
Một giọt nước mắt nữa lại rơi trên má Hạ Anh, giọt nước mắt xót xa cho bao ngày tháng thương yêu âm thầm. Nó đau vì Hoài Phong, vì nỗi đau lặng lẽ, sự quan tâm âm thầm cậu đã dành cho nó, vì nó biết cậu đã buồn đau lắm trong đêm ấy. Hạ Anh biết, cậu đã chịu đựng một mình những buồn tủi khi quan tâm một ai đó mà không được nói ra, nhớ thương nhưng phải chôn chặt trong lòng. Ba năm, nó đau vì bị bỏ rơi, nó oán trách cậu thì cũng là bấy lâu, Hoài Phong âm thầm quan tâm, chở che nó, một mình cậu với bao nhiêu áp lực nơi thành phố xa hoa, lại còn phải lo lắng cho nó như vậy.
Ba năm trước, Hạ Anh khóc một mình, hôm nay Hạ Anh lại khóc nhưng là khóc khi tay đã nắm chặt tay Hoài Phong, ân hận, xót xa, thương đến nước mắt rơi hoài. Khóc, nhưng không phải vì xót xa cho mình, mà là vì Hạ Anh thương đến đau đớn tình cảm của Hoài Phong dành cho nó. Khóc, nó khóc vì lỗi lầm của mình...đã làm Hoài Phong phải buồn, phải đau.
Nhưng, sẽ không bao giờ...
Không bao giờ nó để cậu vì nó mà đau một mình nữa...
Nắm chặt đôi bàn tay cậu, Hạ Anh sẽ không buông đôi bàn tay này, cả cuộc đời. Không bao giờ.Vì đôi mắt nó cần cậu để lấp lánh nụ cười, vì đôi bàn tay nó muốn xiết lấy, đan vào đôi bàn tay cậu, vì nụ cười nó cần cậu để rạng rỡ mỗi ngày và hơn tất cả vì...đôi trái tim đi lạc đã tìm thấy nhau sau bao nhiêu nước mắt.
Hạ Anh bên cạnh Hoài Phong, âm thầm ngắm nhìn cậu, hạnh phúc đến nhường nào. Cậu mơ màng gọi tên nó...Hạ Anh mỉm cười. Hạnh phúc đó, nó và cậu đã chờ nhau, lâu lắm rồi.
Chú khỉ nhỏ đầu giường nhìn cậu và nó, ba năm nay vẫn cười tinh ranh trong âm thầm...
***
Sớm mai, nắng lại lên giăng khắp bầu trời sau những ngày buồn đầy mưa gió. Bên cửa sổ, một tia nắng vàng ấm áp, khẽ len vào căn phòng nhỏ. Hạ Anh gục đầu bên Hoài Phong, tay vẫn nắm chặt tay cậu. Nó đâu hay, có ánh mắt trìu mến, hạnh phúc đang nhìn nó...Ấm áp, yêu thương và cả những thương nhớ lặng thầm.
"Cám ơn cậu vẫn đợi tớ."
Đôi bàn tay lại nắm chặt lấy nhau..
Một ngày mới...
Một hạnh phúc...
Và một khởi đầu mới cho hai trái tim chân thành đã lặng lẽ chờ đợi nhau trong những ngày mưa lạc lối, cô đơn...
03:53 SA 20/07/2017
Cuộc tình không hẹn
Một tháng trời trôi qua, ông Trương đã giao đến bó hoa cuối cùng. Suốt ngày, ông chỉ ngồi chờ chàng thanh niên ấy đến. Mãi cho đến một hôm chủ nhật thật đẹp trời, ông Trương ngồi mơ mộng viễn vông về chuyện tình của chàng thanh niên tặng hoa với người con gái được nhận. Bao giờ Quán Quần đến, ông sẽ nói rằng:
- Cậu cứ trực tiếp mang hoa đến tặng đi. Cô ta đang chờ cậu đó.
Ông muốn được mục kích thái độ của chàng khi nghe câu nói này. Xem thử chàng sẽ vui mừng đến mức nào. Sẽ hoảng lên hay giật mình? Trong trí ông lại hiện lên khuôn mặt của Quán Quần và Du Lâm. Thật hai đứa xứng đôi vừa lứa vô cùng!
Ông phải chuẩn bị cho thêm chàng một bó hồng vàng nữa mới được. Lần đầu tiên đến nhà người con gái chưa quen làm sao tránh khỏi sự bỡ ngỡ. Bó hồng ấy sẽ giúp chàng được tự nhiên hơn. Ông Trương chuẩn bị xong bó hoa theo ý nghĩ.
Nhưng mà, chờ mãi từ sáng tới chiều, Nghê Quán Quần chẳng thấy tăm hơi gì đâu cả! Chẳng lẽ chàng quên mất cái vụ tặng hoa này sao? Hay là, đã chạy theo một cô gái khác đẹp và giàu sang hơn? Bao nhiêu hoài nghi thì bấy nhiêu thất vọng trong lòng ông không sao xua đuổi hết. Ông buồn chán thở ra, không biết ngày mai mình còn nên tiếp tục giao hoa như vậy nữa không.
Tối hôm đó, ông Trương đã hết hy vọng chàng thanh niên ấy đến. Tức và buồn, thêm vào đó trời mưa liên miên suốt ngày nên ông cảm thấy cuộc đời mình vô vị quá. Ông liền bảo mấy người giúp việc lo dọn dẹp đóng cửa vì trời u buồn và mưa hoài như vậy thì chẳng còn khách nào đến mua hoa nữa. Ông vừa định đóng cửa thì có bóng một người thanh niên từ bên kia đường vội vã băng qua vào tiệm. Đầu tóc chàng ướt cả nước. Ông Trương trố mắt:
- Ô, cậu đến đó hả?
Người ấy chính là Nghê Quán Quần. Cách phục sức của chàng vẫn giống như một tháng về trước, không có gì thay đổi. Chỉ khác một điều là trông chàng có vẻ giận dữ lắm. Chàng hung hăng hỏi:
- Cháu muốn đến hỏi bác là có trao hoa giùm không?
- Sao không? Không sót một ngày!
Chàng nhướng mày:
- Vậy bác đã giao ở đâu?
Ông Trương nhíu mày, hơi ngớ ngác:
- Cậu hỏi gì kỳ vậy? Thì tôi mang đến nhà cô gái mà cậu đã dặn đó.
- Cô nào? Bác đã trao cho cô nào mới được?
- Thì cô ở hẻm bên cạnh này chứ còn cô nào nữa. Dãy nhà bên phải đếm đầu hẻm đến căn thứ ba. Cô sinh viên có cặp mắt to và mái tóc đen dài đó.
Chàng dậm chân gào to:
- Trời ơi, sai hết ráo rồi! Cháu muốn tặng cô bé căn nhà thứ tư, tên là Ức Mai.
Ông Trương đứng sững. Đúng là trong hẻm đó có một cô gái ăn mặc lõa lồ, thường phơi của quí, làm vũ nữ. Có lắm ông lớn, sang mua hàng tá hoa đến tặng, và đón rước dài dài. Ức Mai, như vậy tên cô nàng là Ức Mai! Giá trước kia, ông biết tặng hoa cho người này thì ngàn vàng cũng không nhận. Bao nhiêu vui mừng khi nãy đã biến mất. Giọng ông nặng và đục:
- Cậu nói tôi giao sai à?
- Chớ còn gì nữa không sai? Hôm nay cháu gọi điện thoại, người ta bảo chẳng hề nhận hoa hòe gì cả làm mất mặt bầu cua hết!
Ông Trương lắc đầu lẩm bẩm:
- Nhưng mà, tôi quả quyết không thể nào sai chỗ được.
Quán Quần càng bực hơn:
- Bác nói thế có chắc không?
- Chắc chứ! Không tin, cậu cứ đến nhà tôi nói hỏi xem có nhận được hoa của cậu suốt tháng nay không?
Chàng nhớ lại những gì đã viết trên tấm danh thiếp rồi kêu trời:
- Trời ơi, thế mà còn ký tên nữa chứ! Sự lầm lẫn này thật tai hại quá! Cái nhà ấy sao cũng có con gái cho rắc rối thế này. Bác nói từ đầu hẻm, đếm vào căn thứ ba phải không? Phải đến giải thích vụ này mới được!
- Cô đó cảm ơn những bó hoa của cậu lắm. Theo tôi nghĩ, khi đến thanh minh vụ này, cậu nên mang thêm một bó hoa nữa để lúc nói chuyện được tự nhiên hơn. Cậu đừng lo chuyện tiền bạc, bó này tôi sẽ biếu cậu đó.
Chàng nhận bó hoa mà trong lòng chẳng vui tí nào. Cúi đầu chào ông Trương rồi quay ra cửa. Ông Trương dặn thêm:
- Cậu nên giải thích uyển chuyển một chút kẻo con gái mới lớn lên họ mắc cở đó nhé.
***
Quán Quần không cần để ý lời dặn dò ấy. Chàng chỉ mong đến gặp mau người con gái đó, giải thích chừng một hai câu là xong chuyện, không cần dài dòng vô ích. Chàng bước thật nhanh vào hẻm, đứng đếm đến căn nhà thứ ba. Đây là một căn nhà trệt. Cạnh nhà này là biệt thự lớn, có vườn hoa rộng của Ức-Mai. Chàng ấn chuông, đưa tay vuốt nhẹ lên bó hoa và đứng chờ.
Cánh cửa mở, người con gái có nước da trắng nõn nà, gương mặt hiền lành phúc hậu nhìn Quần. Nàng đang buồn vì bác Lâm hiện có trong nhà, bàn tính với mẹ ép buộc cuộc hôn nhân. Vừa trông thấy người thanh niên cao ráo đẹp đẽ với bó hồng trên tay, mặt nàng trở nên xanh mét rồi từ từ đỏ hồng. Quán Quần cũng thất sắc, chàng không ngờ vụ đi giải thích này lại khó gấp trăm vạn lần, không dễ như đã tưởng! Chàng vội lấp bắp:
- Ô, chào cô! Tôi... tôi là... Nghê...
Người con gái trước mặt chàng trông đẹp, nhu mì và dễ thương lắm. Cặp mắt ngơ ngác lẫn hoảng sợ như con nai giữa rừng vừa nghe thấy tiếng động. Đôi môi run run. Cái vẻ sợ sệt rụt rè, xen lẫn vui mừng và oán hận làm cho người đối diện phải thương hại và ngây ngất. Quán Quần không còn nói được nữa, chỉ đứng trân trân nhìn. Một lúc lâu, chàng mới lấy lại được bình tĩnh, gắng thực hiện mục đích đã định:
- Thưa cô! Tôi là... là Nghê Quán Quần!
- Dạ, em biết.
Lâm cũng bắt đầu tỉnh mộng. Nàng không biết tính sao trước sự viếng thăm bất ngờ của chàng, nhất là trong nhà đã có sẵn ông khách hắc ám. Mời vào nhà thì không xong, ra ngoài cùng chàng nói chuyện thì khó coi quá. Đang lúc nàng còn đang do dự thì mẹ đến cửa hỏi:
- Ai vậy con?
- Thưa mẹ, anh Nghê Quán Quần đó mẹ.
Rồi nàng quay qua giới thiệu với chàng:
- Đây là mẹ em.
Nhìn bó hồng trên tay Quán Quần, bà hiểu ngay rằng chính thằng khùng này đã phá hoại cuộc hôn nhân của con bà với ông già Lâm. Và, chính nó đã làm cho con Lâm si si khùng khùng. Bà nhìn chàng, nghiêm giọng:
- Thì ra là cậu. Cậu đến đây làm gì vậy? Tôi cho cậu biết con gái tôi không phải hạng lăng loàn trắc nết, không bao giờ giao thiệp với những người lạ như cậu. Cậu vui lòng về đi!
Lâm hoảng sợ:
- Thưa mẹ!
Nàng quay người, lùi ra sau một bước đứng cạnh Quán Quần như để bảo vệ chàng và chứng tỏ cho mẹ biết là hai đứa đã tâm đầu ý hiệp. Nàng nói nhanh:
- Mẹ nói gì kỳ vậy? Anh Quần bạn thân thiết của con chứ nào xa lạ gì!
- Hứ, thật quá mà. Hai đứa mày âm mưu gạt cả mẹ!
Lâm nháy mắt ra hiệu cho Quán Quần, ánh mắt thật trăm ngàn lời nói khó hiểu. Quán Quần, đứng sững, quên mất mục đích đến đây của mình. Mẹ Lâm thì rối rắm, không biết mấy đứa nhỏ này đang chơi cái trò trống gì nên liền bảo:
- Thôi hai đứa vào trong nhà đi, đừng đứng ngoài cửa người ta trông kỳ lắm. Kể hết đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe đi coi.
Quán Quần như cái máy lủi thủi theo vào nhà. Chưa kịp nói gì, ông Lâm ngồi chờ trong nhà tức muốn điên lên nên chạy ra phình cổ hỏi:
- Mày là cái thằng mang bịnh thần kinh, mỗi ngày tặng hoa đó chứ gì?
Bị chọc tức, chàng quay qua hỏi Lâm:
- Ông này là cha em phải không?
- Đâu phải, ông ta là... là...
- Tôi là chồng tương lai của Du Lâm.
Ông Lâm ễnh cái bụng nước lèo, dương dương tự đắc. Quần nhìn Lâm không chớp. Lý nào một người con gái đẹp đẽ thùy mị thế này đi gả cho cái thằng già ngu đần ấy? Cái nhìn của Quán Quần đã làm cho Lâm rưng rưng nước mắt. Nàng đưa mắt van này ông Lâm:
- Bác Lâm, sao bác nói bậy như vậy? Cháu đã chấp nhận làm vợ bác bao giờ đâu?
Già Lâm càng tức hơn, chỉ vào măt. Quần:
- Em không bằng lòng lấy tôi mà lấy thằng khố rách này à? Cái mạng của nó biết đã tự nuôi nổi chưa huống hồ gì nói chuyện nuôi em. Lấy nó, em chỉ có nước thành ma chứ không còn sống làm người!
Quần không còn chịu nổi, tiến đến trước mặt ông Lâm nheo mắt:
- Đồ già mất nết!
Ông Lâm vênh mày phẫn nộ:
- Mày nói ai đồ mất nết chứ?
Giọng chàng càng đanh thép:
- Tôi nói ông. Tôi nói con cóc bẩn thỉu mà muốn ăn thịt con ngỗng thật quá khôi hài!
Ông Lâm tái mặt:
- Mày nói gì? Mày nói ai là con cóc? Mày là thằng lưu manh ở đâu đến đây ăn nói hồ đồ vậy? Cái tướng ăn mặc như thằng ăn xin thế này mới đúng là con cóc bẩn thỉu muốn ăn thịt ngỗng. Bây giờ phải cút mau, nếu không tao kêu cảnh sát bắt cho xem.
Quán Quần sùng máu:
- Ông đừng có ăn nói hàm hồ như thế nghe chưa. Ông phải giải thích cho tôi nghe nghèo là nhục sao? Tôi nghèo nhưng có chí, vừa làm vừa học đến bậc đại học như người. Tôi biết cố gắng và khắc phục mọi gian khổ để tạo tương lai cho mình. Tôi còn trẻ, còn đủ sức và thì giờ để tạo sự nghiệp, giúp ích xã hội. Trọc phú như ông làm nên cái trò trống gì?
Chàng quay sang Lâm, nói nhanh không cần suy nghĩ:
- Em bằng lòng theo thằng cha trọc phú này hay theo anh, một thằng khổ rách để cùng nhau sáng tạo cuộc đời?
Lâm hết sức khâm phục lời nói của chàng, lời nói đầy khí phách. Nàng chơm chớp mắt tỏ ý ưng thuận, chẳng cần đắn đo gì khác. Không nghĩ đây là lần gặp gỡ đầu tiên, phải tìm hiểu lai lịch của chàng. Nàng cứ ngỡ đã quen chàng tự lâu lắm và hiểu nhau rất nhiều. Nàng đến bên chàng âu yếm nhìn. Quán Quần xúc động vội ôm chặt eo nàng. Ông Lâm muốn lộn gan lên đầu:
- Trời ơi, thật là hai đứa điên!
Ông quay qua mẹ Lâm tỏ vẻ hách dịch:
- Xin lỗi bà Châu, tôi không ngờ con bà có hành động lố bịch như vậy mà không biết mắc cở. Vợ tôi phải là người đàn bà gương mẫu không phải hạng gái mất nết hư thân như vậy. Thôi, chuyện hôn nhân chấm dứt luôn.
Bà Châu thở ra, nhìn ông Lâm ngoe nguầy ra cửa và thầm nghĩ:
- Ông cứ mang cái thùng nước lèo đó đi đi, tôi cóc cần. Con tôi có mất nết, hư thân mặc kệ, có người săn sóc và yêu thương rồi. Chúng nó sẽ sáng tạo cuộc đời hoàn toàn mới.
Bà đóng xong cánh cửa, quay lại vẫn miên man trong lòng:
- Thằng này đẹp trai, cái vẻ đầy khí phách này chắc chắn sẽ làm nên công sự. Rất may là ta chưa làm nên lỗi lầm, chưa cướp hạnh phúc của hai đứa.
Nhìn cặp tình nhân vẫn còn đứng chết giữa nhà, bà cố dùng giọng lạnh nhạt:
- Thôi chớ, cô cậu đứng đó hoài sao. Mời anh con vào ghế ngồi đi Lâm.
Bà lui vào phòng, khép cửa lại.
***
Bên ngoài, Quán Quần và Du Lâm nhìn nhau ái ngại vô cùng. Bây giờ họ mới cảm thấy thật xa lạ. Sự việc xảy ra vừa rồi như một cơn mộng không bằng! Hai người nhìn nhau một lúc, ánh mắt xa vời lẫn thẹn thùng khó tả. Quán Quần ấp úng:
- Anh nghĩ... anh nghĩ...
Mà nghĩ cái gì nhỉ? Chẳng lẽ giờ này còn đem chuyện lầm nhà ra nói với nàng ư? Nhìn vẻ mặt đẹp và dễ thương ấy, chàng biết mình không thể nào nói được!
Lâm tiếp bó hoa trên tay chàng, giọng gợi cảm:
- Anh nghĩ gì vậy? Ngồi ghế nghỉ đi. Em muốn cắm hoa vào bình ngay bây giờ.
Nàng cắm xong bình hoa, đặt lên bàn cười duyên:
- Sao anh nghĩ ra cái trò tặng hoa hồng này cho em? Sao anh biết em thích hồng vàng?
Chàng thẹn đỏ mặt. Cúi đầu xuống, nàng lại hỏi:
- Anh bắt đầu để ý đến em tự bao giờ?
Bắt đầu tự bao giờ? Ai mà biết! Chàng chỉ biết buổi tối hôm ấy cách đây một tháng, lần đầu tiên cùng mấy người bạn đặt chân đến vũ trường. Dưới ánh điện màu, chàng đã mê mệt một vũ nữ lừng danh có sắc đẹp quyến rũ. Bây giờ lại đối diện với Lâm, cặp mắt to trong sáng ấy có một sức thu hút khác thường, không giống vẻ quyến rũ của Ức-Mai.
Tự nhiên chàng cảm thấy mình trở thành nhỏ bé, nghèo nàn và thơ ngây quá! Chàng hơi bực, tự trách mình sao đi theo một cô vũ nữ như vậy. Nhưng, nếu không có cô vũ nữ đó, làm sao giờ này gặp được Du Lâm. Họa chăng có do trời xui khiến!
Chàng ngước lên nhìn nàng. Mặt vẫn còn đỏ và đầy vẻ ngượng ngùng. Chàng đáp thật nhỏ:
- Em hỏi làm gì câu ấy? Có lẽ anh đã để ý em từ ngày khai thiên lập địa đến giờ!
Nàng im lặng, nhìn chàng đắm đuối. Hai người mỉm cười, nụ cười sâu thẳm còn hơn ngàn câu nói. Bình hoa hồng trên bàn như cũng đang cười. Mùi thơm ngào ngạt dâng khắp căn phòng.
***
Ngày hôm sau, ông Trương ngồi trong tiệm nhìn Quán Quần đẩy cửa bước vào. Chàng e thẹn chào:
- Dạ, chào bác ạ!
- Vâng, chào cậu.
Chàng không giấu được nỗi vui mừng trên mặt:
- Thưa bác còn nhớ cháu không?
- Sao không? Cậu là người trách tôi trao hoa hồng không đúng chỗ!
Chàng cười đắc chí:
- Ha ha! Mục đích của cháu đến đây hôm nay báo tin để bác mừng là hoa hồng trao rất đúng chỗ.
Ông Trương cũng cười:
- Tôi biết mà. Tôi biết đúng chỗ trăm phần trăm.
Chàng mở to mắt nhìn ông Trương. Không hiểu trong vụ trao hoa này, ông ta có âm mưu nào không? Nhưng thôi, có hay không đâu còn đặt thành vấn đề. Vấn đề quan trọng là những đóa hoa đo đến nơi thật đúng chỗ mà chính chàng cũng không ngờ được, phải gắng giữ lấy sự thành công ấy.
Chàng cảm ơn rồi xin phép đi ra khỏi tiệm Thinh-Thinh. Có người ở hẻm bên cạnh đang chờ chàng trở lại.
Tiễn chàng cho đến khi khuất. Ông Trương trở vào cầm bình tưới hoa. Vừa tưới, ông vừa hát. Nhìn bồn hoa hồng vàng, ông gật đầu cười mãn nguyện.
02:59 SA 20/07/2017
Cặp đôi oan gia
Cháp 10. ĐỒNG Ý
Lấy hết can đảm của mình, anh đã nói hết ra những tâm tư giấu kín trong lòng bấy lâu nay gửi đến cô.
Sau khi nghe xong câu nói đó của anh, khuôn mặt của cô bỗng chốc bị đơ mất vài giây, thật sự là cô có nghe nhầm hay không vậy? Là anh đang tỏ tình với cô ư?
Nhanh chóng lấy lại thần thái của mình, cô cố gắng giữ cho nét mặt sao cho tự nhiên nhất.
- Này, anh không cần phải diễn nhập tâm vậy chứ
- Là em không hiểu hay đang cố tình không hiểu vậy
- Anh.. anh thích tôi thật sao
Vừa dứt lời thì môi anh đã phủ lên bờ môi xinh đẹp của cô, một hôn ngọt ngào và sâu lắng. Chẳng hiểu sao cô không cự tuyệt mà ngược lại, cô đã đón nhận nụ hôn ấy từ anh.
Không gian lúc này trở nên thật im lặng, cả hai điều có thể nghe rõ từng nhịp đập của trái tim đối phương. Một lát sau, anh luyến tiếc rời khỏi môi cô, vòng tay anh ôm siết chặt cô vào lòng mình
- Diệu Anh, anh yêu em mất rồi.
Nép gọn trong vòng tay anh, tim cô cứ đập liên hồi, hình như trái tim cô đã biết rung động
- Nam Phong, tại sao anh lại thích tôi
- Tình cảm là thứ chẳng thể lý giải được là vì tại sao. Anh chỉ biết trái tim anh luôn hướng về em. ...
Sau khi nhìn thấy bóng dáng chiếc xe của anh đã đi khuất, cô mới quay lưng bước vào nhà. Ngay khi cô vừa mở cửa bước vào thì liền bị Thu Trang kéo một mạch đi đến chiếc giường thân yêu của cô
- Tao cho mày 10p để trình bày lại sự việc. Người đó là ai và có quan hệ như thế nào với mày
- Là tổng giám đốc công ty tao và là....
- Là sao, nói nhanh đi
- Là người yêu của tao
- WHATS.... OMG.... TỪ BAO GIỜ... TỪ BAO GIỜ MÀ SAO TAO KHÔNG HỀ HAY BIẾT . TỪ KHI NÀO MÔT NGƯỜI NHƯ MÀY LẠI BIẾT YÊU
Vậy là dưới sự tra khảo gắt gao của Thu Trang, cô đành kể hết lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho cô ấy nghe.
Giật mình tỉnh giấc, vội nhìn sang chiếc đồng hồ bên cạnh mình, cô tóa hỏa khi bây giờ đã là 9h sáng, cô muộn làm mất rồi.
Đang định bước chân xuống giường để làm vcsn thì cô chợt nhận ra, hôm nay là chủ nhật, cô đâu phải đến công ty, nghĩ vậy cô liền thở phào một cái thật nhẹ nhõm . Là ngày nghỉ nhưng cô chẳng biết làm gì cho hết ngày, đang suy nghĩ hôm nay mình sẽ phải làm gì thì đột nhiên điện thoại cô lại báo có tin nhắn " chiều nay anh qua đón em đi ăn cơm nhé ". Là tin nhắn của anh, tự nhiên cô lại nhớ ra là hôm qua Thu Trang có nói là anh phải mời bạn cùng phòng của cô đi ăn cơm. Suy nghĩ một lát cô quyết định soạn 1 tin nhắn gửi cho anh
- " Có chuyện này muốn nói với anh, liệu hôm nay có thể mời Thu Trang cùng ăn cơm được không "
Tin nhắn vừa gửi đi chưa được bao lâu thì điện thoại cô đã báo có tin nhắn mới gửi đến. Sau khi đọc tin nhắn xong cô liền bấm số gọi cho người chị em tốt của mình
Đúng 11h trưa, chiếc xe thể thao của anh đã có mặt ở dưới nhà cô. Nhìn thấy cô và Thu Trang, anh nở một nụ cười sau đó thì liền giúp hai người mở cửa xe.
- Hai em có muốn đến nhà hàng nào không
- Nhà hàng Pháp ( Trang nói )
- Đó là chỗ nào ( cô nói )
- Đó là một nhà hàng mới, hình như hôm nay khai trương
Với nét mặt này của Trang -người chị tốt của mình thì cô có thể dễ dàng đoán ra được mục đích đến đó của Trang là gì, chẳng phải cô ấy muốn đốt sạch ví tiền của anh sao. Dù sao đây cũng là lần đâu cô cùng anh ăn một bữa cơm, không được để người chị em này của mình làm cho mất đi hình tượng được.
- Không được, mình không muốn đến đó, dù sao thì mình vẫn thích đồ ăn Việt Nam hơn ( cô kịch liệt phản đối )
- Tại sao chứ , đi đi mà ( Trang cố nài nỉ cô )
Đoán được suy nghĩ lúc này của cô, vì không muốn cô phải khó xử, anh vội lên tiếng
- Diệu Anh, hôm nay chúng ta là chủ, tùy ý khách đi
Chiếc xe của anh dừng lại trước cửa của một nhà hàng Pháp sang trọng, quả thật, chưa bao giờ cô bước chân vào một nơi xa xỉ như thế này. Cảm thấy có chút gì đó ngại ngùng, cô quay sang nhìn anh
- Nam Phong....
Biết cô muốn nói gì với mình, bàn tay anh khẽ nắm chặt lấy tay cô, giọng nói anh thì thầm bên tai cô vừa đủ chỉ để cho anh và cô nghe thấy
- Bạn em cũng là bạn anh mà. Không cần phải như vậy đâu
Sau khi ăn xong, Thu Trang biết ý nên đã lấy lý do bận việc mà rời đi trước, chỉ còn lại mỗi cô và anh. Rời khỏi nhà hàng, anh lái xe đưa cô về nhà, đang đi thì đột nhiên anh lại dừng xe lại, hành động này của anh khiến cho cô có chút khó hiểu
- Anh làm sao vậy
- Không có gì, chỉ là thấy dáng vẻ này của em rất khác mọi ngày, nên muốn nhìn kĩ một lát
- Đừng có nhìn em mãi như vậy, mau đưa em về nhà đi
Thật sự ,cô sợ nếu còn ở lại đây, chắc cô chẳng thể chịu đựng được thêm nữa, trái tim cô sao nó cứ đập loạn lên khi anh nhìn cô như vậy chứ.
Cảm giác có chút không đành khi phải tạm biệt cô, tại sao thời gian bên cô lại trôi nhanh đến vậy, nếu có thể anh muốn đoạn đường này dài thêm một chút nữa, để cô bên anh lâu thêm chút nữa.
Diệu Anh tháo dây an toàn ra khỏi người mình, cô toán mở cửa bước xuống xe thì liền bị giọng nói của anh làm cho khựng lại
- Mấy hôm nữa, cùng ăn cơm với mấy người bạn của anh nha
- Dạ... sao ạ
- Sao vậy, em không muốn à
- Không phải vậy, chỉ là... chỉ là em thấy hơi đường đột
- Diệu Anh, anh muốn giới thiệu em với mọi người và công khai với mọi người, em là bạn gái của anh
04:00 SA 18/07/2017
Cặp đôi oan gia
Cháp 9: Gặp Mặt Bố Mẹ Diệu Anh
Chẳng biết có phải công ty anh đang thừa ngân sách hay không mà lại sinh ra cái chức vụ trợ lý đặc biệt này.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi cô đảm nhận chức vụ trợ lý cho anh, công việc của cô phải nói là hết sức nhàm chán, nói bận thì cũng không bận, mà nói rảnh cũng chẳng đúng. Suốt ngày cô chỉ có ngồi trong phòng làm việc cùng với anh, xoay quanh đống tài liệu và cùng anh tham gia các cuộc gặp mặt.
Diệu Anh đang ngồi chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, cô đang giúp anh soạn thảo một số văn bản, còn anh thì đang mải mê với một núi công việc của mình, không gian bỗng trở lên im lặng lạ thường, bỗng nhiên điện thoại cô lại reo lên, phá tan sự im lặng đó.
Đưa ánh mắt nhìn vào màn hình chiếc điện thoại, cô hơi nhau mày, là mẹ cô gọi đến, linh cảm cho cô biết, sắp có chuyện không may sảy ra đến với mình. Chần chừ một lúc, cô cũng bắt máy
- Alo, con nghe nè mẹ
- Con gái, lần trước mẹ có nói với con về việc xem mắt, con thu xếp đc thời gian về nhà chưa
- Mẹ, sao mẹ lại cứ áp đặt con mãi thế. Con không đi xem mắt nữa đâu.
" Xem Mắt " hai từ này như 1 quả bom hạt nhân nổ thẳng vào đầu anh, sắc mặt anh bỗng trở lên tối sầm lại, dừng lại tất cả mọi hoạt động của mình, anh nhìn chằm chằm vào người con gái đang ngồi ở ngay chiếc bàn bên cạnh mình.
Diệu Anh cứ mải nói chuyện điện thoại mà không hay biết rằng, đang có 1 ánh mắt chứa đầy sát khí đang nhìn cô từ nãy đến giờ. Chờ cho đến khi cô cúp điện thoại, anh liền ho nhẹ một cái.
- Hình như tôi nghe thấy em sắp đi xem mắt
- Đúng vậy
- Vậy em có muốn đi hay là không
- Tất nhiên là tôi không muốn rồi, nhưng còn cách nào khác đâu
- Có chứ, tôi sẽ giúp em, chỉ sợ em không đồng ý
- Là cách gì
- Để tôi đóng giả làm người yêu em
- Anh điên à
- Vậy thì tùy em thôi, nhưng mà tôi nhắc lại cho em nhớ, dù sao trước kia chúng ta cũng từng đóng giả 1 lần rồi, thêm 1 lần nữa cũng đâu có sao. Hơn nữa lần này người chịu thiệt là tôi đó
Dường như những lời mà anh nói là đúng, chẳng còn cách nào tốt hơn cách này. Nếu cô không muốn phải đi xem mắt thì trừ khi cô đã có người yêu. Mà dù sao cô và anh cũng từng đóng giả rồi, thêm lần này nữa cùng không vấn đề gì.
- Tại sao anh lại muốn giúp tôi
- Vì tôi thấy hình như em không đc thoải mái cho lắm, nên nuốn giúp em thôi
- Thật sự là chỉ đơn giản vậy thôi sao
- Vậy em muốn tôi đưa ra điều kiện cho em?
- Không... không.. chỉ là tôi hơi nghi ngờ chút thôi
- Vậy em suy nghĩ như thế nào
- Tôi đồng ý.
Nghe thấy câu trả lời mà mình mong muốn, khóe môi anh không tự chủ được mà liền nở một nụ cười thỏa mãn.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, cô ấn một dãy số quen thuộc, giọng nói cô có chút gì đó khác lạ
- Alo mẹ à, nhà ăn cơm chưa mẹ
- Nhà ăn rồi con ạ, con gọi về có phải muốn nói về việc đi xem mắt không
- Dạ đúng là như vậy
- Vậy khi nào con về, nghe ngta giới thiệu, đây là 1 đám tốt, con nên... ( chưa để mẹ cô nói hết câu cô đã chen vào )
- Mẹ, thật ra con có người yêu rồi, chỉ là con chưa nói với mọi người thôi. Ngày mai con sẽ đưa anh ấy về gia mắt mọi người...
Và thế là, cô và anh, hai người lại một lần nữa cùng nhau diễn một vở kịch yêu đương trước các bậc phụ huynh. Sau hơn 2 tiếng đồng hồ, chiếc xe đã dừng lại trước cổng nhà cô. Chẳng hiểu sao lần này cô lại có cảm giác hồi hộp , lo lắng hơn cái lần cô ra mắt mẹ anh.
Đột nhiên có một luồng hơi ấm áp sát bên tai cô, khiến cho tim cô bị ngưng đi mất một nhịp, khuôn mặt không tự chủ được mà trở lên đỏ hồng, và sau đó là 1 giọng nói ấm áp cất lên
- Hãy nhớ gọi tôi bằng anh xưng em
Cả hai cùng nhau bước vào trong nhà, nhìn thấy bố mẹ cô, anh lễ phép cúi chào
- Cháu chào 2 bác, cháu là Nam Phong, cháu xin lỗi vì hôm nay mới có dịp ra mắt hai bác (sau câu giới thiệu vừa rồi, anh còn khuyến mãi thêm cho bố mẹ cô 1 nụ cười tỏa nắng )
Sự xuất hiện của anh khiến cho bố mẹ cô rất là ngạc nhiên, khi nghe cô nói sẽ đưa ny về ra mắt, họ cứ nghĩ là cô đang chống chế ko muốn gặp buổi xem mắt kia. Nhưng lúc này, suy nghĩ đó của họ đã bị thay đổi hoàn toàn.
Bố mẹ cô thật không ngờ, cô lại có thể quen được một người có gương mặt điển trai và phong thái chững chạc như vậy.
- Chào cháu, chúng ta là bố mẹ của Diệu Anh, mời cháu vào nhà chơi
Nhận thấy biểu hiện ở trên gương mặt của bố mẹ mình, cô nghĩ chắc là anh đã dành được tình cảm của họ rồi. Nghĩ vậy cô liền thở phào một cái nhẹ nhõm, ngồi vào mâm cơm, mọi người cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ, có vẻ như anh và bố mẹ cô rất hợp với nhau, những tiếng cười cứ thế mà liên tục được phát ra.
- Nam Phong này, cháu và Diệu Anh quen nhau lâu chưa
- Dạ chúng cháu quen nhau cũng được 4 tháng rồi ạ
- Vậy sao, vậy mà hai bác chẳng nghe nó nói gì cả. Con bé này có tính ngang bướng, cháu lại phải chịu thiệt thòi rồi
Anh quay sang nhìn cô với ánh mắt yêu chiều, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, giọng chất chứa yêu thương
- Người thiệt thòi là cô ấy mới đúng, vì đã chấp nhận yêu một người chỉ biết đến công việc như cháu
- Sao lại nói vậy.Đàn ông phải có sự nghiệp mới lo cho gia đình mình được chứ
Cô thật không ngờ, anh lại có tài diễn xuất như thế, liệu có phải trước kia anh từng học qua lớp diễn xuất hay không. Để tạo sự tin tưởng tuyệt đối với bố mẹ mình , cô chỉ còn biết cùng anh phối hợp cho thật tốt.
- Bố mẹ, sao bố mẹ lại nói con như vậy, bố mẹ không sợ anh ấy sẽ chê con sao
- Chỉ sợ em chê không cần anh thôi.
Nhìn thấy anh và cô như vậy, bố mẹ cô chỉ biết mỉm cười gật đầu mà đồng ý. Dường như họ đã chấp nhận anh làm con dể của mình rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, bây giờ cũng là xế chiều, cô và anh xin phép bố mẹ quay lại thành phố, ngày mai hai người còn phải đi làm. Trước khi hai người cho xe nổ máy rời đi, bố cô có nói với anh rằng
- Nam Phong, nhớ nghé về đây chơi thường xuyên nhé
- Vâng ạ, nhất định là như vậy rồi ạ. Cháu chỉ sợ bác không cho cháu vào nhà thôi
- Gọi là con đi, đừng gọi cháu nữa, nghe xa lạ lắm
- Vậng ạ, vậy hai đứa con đi nha
Không hiểu sao, ngồi trên xe mà cô cứ ôm bụng cười không ngừng. Trước thái độ này của cô, anh liền dừng xe lại, mặt anh biến sắc
- Em cười gì mà cười mãi thế. Có gì buồn cười lắm sao
- Có chứ. Rất buồn cười là đằng khác
- Anh thấy có gì đáng cười đâu
- Tại sao anh lại có thể diễn đạt đến như vậy nhỉ, nếu không vì đây là một vở kịch và tôi cũng là người đóng 1 vai trong đó, chắc tôi cũng bị anh lừa mất
Sau câu nói đó của cô, bốc chốc anh cảm thấy trong người xuất hiện cảm giác bực tức vô cùng. Đưa hai tay lên áp chặt vào má cô, xoay người cô lại đối diện với mình, nhìn thẳng vào mắt cô, anh nói dõng dạc từng chữ.
- Diệu Anh, anh thích em, hãy làm bạn gái anh
03:57 SA 18/07/2017
Cặp đôi oan gia
Cháp 8. Tiếp Cận Trái Tim Em
Thật là làm cho cô tức chết mà, tại sao... tại sao anh lại giám cướp đi nụ hôn thiêng liêng của cô. Nụ hôn đó cô đã gìn giữ suốt 28 năm qua, nụ hôn đó là dành cho người đàn ông mà cô yêu mà, tại sao anh giám chứ.
Cô đã từng nghĩ mình sẽ trao nụ hôn đó dưới một khung cảnh lãng mạng nhưng thật không ngờ, thật không ngờ cô lại bị anh cướp một cách trắng trợn đúng là làm cho cô tức muốn chết
Ngồi trước khung cửa sổ, bất giác cô nhớ lại khoảng khắc đó, đưa tay lên chạm nhẹ vào môi mình, bỗng nhiên cô cảm thấy tim mình như ngừng đi mất một nhịp, cô cũng chẳng thể hiểu nổi cảm giác của mình lúc này gì.
Chẳng là hôm nay Thu Trang, người chị em tốt của cô được xuất viện, cho nên cô đã xin phép được nghỉ nửa ngày. Đang đứng trước cổng công ty để đợi xe thì cô vô tình đã bắt gặp mẹ anh ở đó, nhìn thấy mẹ anh, cô liền có ý muốn tránh mặt để khỏi phải phiền phức cho mình, vì dù sao, mối quan hệ giữa cô và anh cũng chỉ là một giao dịch
Bước nhanh về phía trước, cô cố ý tránh tầm nhìn của mẹ anh đối với mình, nhưng khi chân cô chỉ vừa kịp nhấc lên thì đã nghe thấy giọng nói của ai đó gọi tên mình
- Diệu Anh, thật không ngờ lại gặp con ở đây
Biết là không thể tránh lé được nữa, cô cũng chỉ còn cách tươi cười chấp nhận
- Cháu chào cô
- Con làm gì ở đây vậy, có phải con đến gặp Nam Phong không
- Dạ, không phải đâu ạ
- Vậy là con làm ở đây sao, hai đứa làm cùng nhau
- Bác đến đây gặp tổng giám đốc ạ
- Sao lại là tổng giám đốc, sao lại gọi xa cách đến vậy, gọi là Nam Phong là đc mà, hai đứa xưng hô như vậy, ta thấy không được gần gũi cho lắm
- Dạ vâng, mà thôi cháu có việc bận, cháu xin phép đi trước ạ
Đứng trước cửa phòng làm việc Nam Phong, bà giơ tay lên gõ nhẹ cánh cửa rồi sau đó bước vào bên trong.
Nam Phong đang ngồi trước bàn làm việc của mình, anh đang chăm chú vào tập tài liệu trước mặt, nhìn thấy có người bước vào, anh ngước mắt lên nhìn
- Mẹ, sao mẹ lại đến đây, có phải có việc gì không
- Không có gì, chẳng là mẹ có chút việc đi ngang qua đây, tiện thể ghé xem con đang làm gì
- Mẹ uống nước đi
- À Phong này, mẹ vừa gặp Diệu Anh ở ngoài kia, hai đứa có chuyện gì sao
- Bọn con thì có chuyện gì chứ, sao mẹ lại nói vậy
- Anh định lừa cả bà già này sao
- Thật ra thì bọn con.... bọn con
Sau khi kể hết lại mọi chuyện cho mẹ của mình nghe, anh cứ tưởng mình sẽ phải chịu một trận nôi đình, nhưng trái lại với suy nghĩ của anh, sau khi nghe xong, mẹ anh lại cười ngặt nghẹo, điều này khiến anh khó hiểu vô cùng
- Vậy là con đã có tình cảm với con bé đó, nhưng lại không biết làm cách nào đúng chứ
- Không biết cô ấy nghĩ sao về con
- Thật ra là không phải không có cách, tại sao thông minh như con lại không nghĩ ra chứ
- ý mẹ là sao
- Các cụ có câu " Nhất cự ly nhì tốc độ " tại sao con lại không để con bé làm trợ lý riêng cho mình. Con sẽ có cơ hội tiếp cận con bé nhiều hơn
- Đúng rồi, tại sao con lại không nghĩ ra nhỉ
Hãy mang con dâu về nhà cho mẹ nếu để mất con bé đó, con đừng trách mẹ
Mới sáng ra mà cô đã cảm thấy mùi của sự nguy hiểm , chẳng hiểu sao mọi người ai nhìn thấy cô cũng niềm nở tươi cười. Bất thường.... đúng ra bất thường
Và rồi cô cũng đã hiểu được nguyên nhân tại sao lại có sự thay đổi này, trước mặt cô lúc này là tờ giấy thông báo thay đổi nhân sự, đúng là cô có cận nhưng đâu có mù, tờ giấy thông báo kia chẳng phải viết rất rõ ràng là cô sẽ lên làm trợ lý riêng cho tổng giám đốc sao.
Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây, anh định quay cô như 1 chiếc compa sao?
Chưa bao giờ cô cảm thấy tức giận đến mức này, dựt lấy tờ giấy thông báo được dán ở trên tường, cô đi đến thẳng phòng tổng giám đốc
Đứng trước bàn làm việc của anh, cô tức giận đập mạnh tờ giấy xuống mặt bàn, quát lớn
- NAM PHONG, RỐT CUỘC CHUYỆN NÀY LÀ NHƯ THẾ NÀO
Quá bất ngờ, đúng là bất ngờ hơn với suy nghĩ và sự tưởng tượng của anh, thật không ngờ rằng cô lại phản ứng mạnh mẽ đến như vậy, nhưng nhìn cô tức giận anh lại càng cảm thấy hài lòng
Trước sự tức giận này của cô, anh chỉ biết mỉm cười đáp lễ, nhìn thẳng vào mắt cô, anh chầm chậm nói
- Chẳng phải trong đó có ghi rõ ràng rồi sao
- Tại sao tự nhiên anh lại muốn tôi làm trợ lý riêng của anh, có phải anh đang muốn tôi thành trò chơi của anh hay không
- Trò chơi sao? Anh chưa bao giờ có suy nghĩ đó
- Vậy thì lý do gì
- Vì tôi đang thiếu 1 trợ lý cho mình và tôi nghĩ em thích hợp , hơn nữa làm trợ lý cho tôi có gì không tốt, lương thưởng được tăng lên, công việc nhẹ nhàng hơn
Phải rồi, tại sao cô lại không nghĩ ra điều này nhỉ, nếu như làm trợ lý cho anh chẳng phải lương của cô cũng theo đó mà tăng lên 20% sao. Vậy thì ước mơ bấy lâu nay của cô sẽ càng đc sớm thực hiện, suy cho cùng thì điều này chỉ có lơi chứ không có hại
- Được rồi, tôi sẽ làm trợ lý cho anh
Nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, trong lòng anh vui như mở hội, vậy là bước đầu đã thành công rực rỡ. Nhưng có điều, có 1 chuyện này anh thấy vẫn chưa được hài lòng cho lắm, đó chính là cách xưng hô của cô dành cho anh
- Nếu như em đã đồng ý với công việc mới này, vậy em nghĩ mình có nên thay đổi lại cách xưng hô của mình hay không
- Cách xưng hô của tôi làm sao
- Chẳng lẽ em định cứ xưng " tôi " với sếp của mình mãi như vậy sao
- Vậy anh muốn tôi gọi anh như thế nào đây
- Gọi anh xưng em
- KHÔNG BAO GIỜ ( cô hét lớn )
Trước thái độ bất hợp tác này của cô, anh chỉ còn 1 cách duy nhất đó chính là cưỡng chế. Nam Phong đứng dậy, kéo ghê đi đến đứng ngay trước mặt cô. Nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình, anh nở một nụ cười nham hiểm
- Em quyết định không gọi thật sao
- Không gọi
- Em chắc chắn
- Chắc chắn
- Gọi hay không
- Không gọi
- Không gọi tôi sẽ hôn em
- Anh..... đồ biến thái
03:55 SA 18/07/2017
t
Twiilight
Bắt chuyện
1.4k
Điểm
·
130
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Là Minh Khoa. Hạ Anh bấm nghe, nhưng im lặng, Hạ Anh thật sự chẳng muốn nói gì nữa. Nó đã mệt lắm rồi.
"Hạ Anh.Tớ xin lỗi có lẽ là...đột ngột quá nhưng..." Bên đầu dây, Minh Khoa ngập ngừng. Cả Minh Khoa và Hạ Anh điều biết, từ lúc sáng đi về cùng nhau, từ khi cậu nhắc đến Hoài Phong thì đã có chút gì đó bị thay đổi rồi – trong tình bạn ngỡ là ngây thơ, chỉ toàn là những tiếng cười của hai đứa.
"Có chuyện gì vậy...cậu cứ nói đi.... "
"Bây giờ cậu có thể ra trước cổng nhà cậu được không ? "
Nhìn ngoài trời đã sắp mưa, Hạ Anh không biết Minh Khoa định làm gì nữa.
"Ừ, tớ xuống ngay."
Ngoài trời tối nay mưa rả ríc, gió thổi từng cơn lành lạnh lần đầu tiên sau những đêm dài oi bức. Chẳng hiểu Minh Khoa có chuyện gì hẹn Hạ Anh ra khi trời sắp đổ mưa thế này. Hạ Anh biết mắt mình đã sưng lên vì khóc nhưng vẫn phải ra với Minh Khoa, không thể để cậu đợi giữa trời giông gió thế này được.
Hạ Anh cố lau nước mắt, không muốn để cậu nhìn thấy mình như một con mèo ướt được. Nó mở cánh cổng ra, đưa mắt tìm cậu. Nhưng...Hạ Anh gần như choáng ngợp, không thể tin mắt mình.
Không phải...không phải là Minh Khoa.
Trước mặt Hạ Anh...
Hình dáng của ai đó.... Người đó nhìn Hạ Anh.
Trái tim bỗng nhói đau, nghèn nghẹn, nó ngây ra, không gian như đặc lại.
Khuôn mặt đó....
Ánh mắt đó..
Là Hoài Phong....
Cậu đang đứng trước mặt nó ư?
Không thể...là mơ chăng...Nó nhìn, chỉ biết trân trân, không nghĩ được gì. Vui. Buồn. Giận. Hay hận...
Chỉ thấy trái tim nó nhói đau...
Chỉ thấy khóe mắt cay cay...
Nhìn nó, nụ cười Hoài Phong chợt hiện ra trên môi, cậu nhìn Hạ Anh trìu mến, đâu hay nỗi bối rối trong nó. Nhưng nụ cười ấy...cảm giác thân thuộc ngày xưa chợt từ đâu trờ về. Hạ Anh chết lặng nhìn Hoài Phong, chợt nhớ thương nhưng sao hận đến xót xa trong trái tim. Hoài Phong bước đến, có vẻ vui mừng...Cậu nắm lấy tay Hạ Anh.
"Hạ Anh ! Tớ.... "
Nó như chợt tỉnh, giằng tay mình ra khỏi tay Hoài Phong, gần như thét lên :
"Cậu đến đây làm gì chứ !. Tôi... ghét cậu lắm. Đi ! Đi mau ! Tôi cả đời cũng không muốn gặp cậu nữa... "
Bao nhiêu uất ức bấy lâu như nổ ra trong Hạ Anh, nó gào lên, không còn biết mình đang nói gì nữa, nó không nhận mình vừa gào lên vừa khóc ướt nhòe đôi mắt . Nó cũng không thấy được đôi mắt Hoài Phong khi đó, bởi, màn mưa oán hận.
Hạ Anh vụt chạy vào nhà, không nghoảnh lại lần nào nữa. Tại sao chứ ? Tại sao tất cả cứ đùa cợt với nó như vậy chứ. Nó hận Hoài Phong đã bỏ rơi nó. Dù cậu có đối xử với Hạ Anh lạnh lùng ra sao, nó cũng sẽ chấp nhận nhưng cậu đã bỏ rơi nó, chà đạp tình cảm của nó. Mặc kệ bao lần nó mặt dày níu kéo, nhưng cuối cùng cậu vẫn bỏ Hạ Anh mà đi, vậy thì hôm nay cậu xuất hiện trước mặt Hạ Anh làm gì nữa chứ. Nó không cần.
Mặc nước mắt nhạt nhòa, Hạ Anh lấy điện thoại. "Cậu đừng bao giờ làm thế nữa, tớ ghét cậu ta ". Nó gửi Minh Khoa .Hạ Anh biết, chuyện của mình, Minh Khoa đã biết tất cả nhưng từ bao giờ, thực sự Hạ Anh cũng không muốn nghĩ nữa. Nó vùi mặt xuống gối, chẳng biết nước mắt mình có rơi nữa hay không, nhưng sao thấy đau nhói ở ngực...
Ngoài trời, gió vẫn thổi, những giọt mưa đã rơi xuống, rả ríc suốt đêm đó. Hạ Anh lặng lẽ khóc đau đớn trong tiếng lộp bộp mưa rơi, tiếng xào xạc cây lá và cả tiếng lòng mình thổn thức những thương nhớ. Dù thương lắm nhưng cũng đã dở dang rồi, Hạ Anh thực sự không thể tổn thương thêm một lần nào nữa, nó đã đau quá rồi, chẳng còn chút niềm tin nào nữa đâu.
...Đêm ấy mưa rơi thật nhiều, ở một góc thành phố, có cậu trai trẻ bước đi từng bước nặng trĩu dưới cơn mưa. Mưa xối cả. Mưa trút xuống như giận dữ. Cậu vừa để mất đi người mình thương nhất và cậu biết người ấy cũng đã từng rất thương cậu.
Âm thầm...trong cơn mưa ấy, có hai trái tim chân thành đang khóc vì nhau....
***
Hôm sau đó, Hạ Anh không khóc nữa, nhưng cũng chẳng buồn nói cười nữa. Như một chiếc bóng lặng lẽ, nặng trĩu một thứ cảm giác gì đó. Tâm trí Hạ Anh trống rỗng, hụt hẫng, Hạ Anh không còn biết mình đã làm gì nữa. Cả một ngày lòng nó nặng trĩu một nỗi buồn đến day dứt.
Đêm về, Hạ Anh một mình nhìn lên bầu trời kia đau xót. Có phải chính Hạ Anh, từ đầu đến cuối đã tự đánh mất đi người mình thương không ? Trên tay, cầm chiếc hộp năm nào Hoài Phong đã trả lại cho Hạ Anh, nó đau đớn nhớ đôi mắt Hoài Phong cười hồn nhiên khi cậu nhìn thấy chú khỉ con bé nhỏ. Đã ba năm nay, Hạ Anh chưa một lần mở ra. Và hôm nay cũng vậy, cầm trên tay, Hạ Anh cũng không hề có ý định đó, tất cả chỉ là vô nghĩa mà thôi. Tất cả những đau đớn, buồn tủi đó, Hoài Phong có biết được không ? Một giọt nước mắt muộn màng nữa lại rơi.
....Điện thoại chợt rung lên.
Là Minh Khoa.
Lau vội giọt nước mắt trên má, Hạ Anh bắt máy :
"Tớ nghe đây... "
"Hạ Anh, tớ xin lỗi vì đã nói dối cậu hôm qua nhưng... có những chuyện trước mắt mình nhưng chưa chắc là sự thật đâu. Cậu nhất định phải đến bệnh viện ngay bây giờ...Hoài Phong, cậu ấy cần cậu.... " Minh Khoa nói gấp gáp, giọng như nghẹn lại.
Hạ Anh như choàng tỉnh cơn đau thương, nó chợt thấy mình vô thức hốt hoảng :
"Ở... bệnh viện nào ? Cậu ấy làm sao...Chờ tớ! Tớ đến ngay đây! .".
Hạ Anh lao đi trong vô thức. Nó không ý thức được gì nữa, nó vội vã đến đánh rơi cả nỗi đau và oán trách đằng sau lúc nào không hay. Hạ Anh chỉ biết, nó muốn nhìn thấy cậu, ngay lập tức. Chợt nhận ra, nó chẳng hề ghét Hoài Phong, vì Hạ Anh biết nó xót xa biết bao nhiêu khi biết Hoài Phong gặp chuyện, nó trách mình đã không thể ở bên cạnh cậu lúc cậu đau thế này.
Hạ Anh bước nhanh vào căn phòng bệnh, nơi đó... có Hoài Phong.
Nó đau đớn đến tê dại khi nhìn thấy người mình hận bấy lâu nay giờ nằm im lìm đằng kia, người mình thương đến đau đớn giờ đang nhắm nghiền mắt không nói cười, hoạt bát vui vẻ nữa.
"Đừng lo, cậu ấy chỉ bị quẹt xe, rồi sốt từ đêm qua tới giờ thôi... " Minh Khoa thấy Hạ Anh ngây người đứng trước cửa liền đứng dậy, kéo nó vào, nói vội. Minh Khoa trông thật xơ xác, đôi mắt cậu mệt mỏi lắm nhưng vẫn cố nở nụ cười an ủi Hạ Anh, vì cậu hiểu Hạ Anh bây giờ nghĩ gì.
Hạ Anh đến bên giường bệnh, ngồi xuống bên Hoài Phong. Đôi mắt nó hoang mang, có gì đó sợ hãi khi nó nhìn thấy Hoài Phong ra nông nỗi này.
Đã ba năm, Hạ Anh không còn dám nghĩ đên Hoài Phong, nhưng hôm nay, Hạ Anh lại được nhìn cậu gần như thế này. Khuôn mặt Hoài Phong bỗng thân thuộc, hiền lành làm sao. Đôi mắt kia nhắm nghiền, là đôi mắt mang nụ cười hồn nhiên hay là đôi mắt lạnh lùng như ngày cậu rời xa. Hạ Anh không biết, nhưng sao nó thấy mình xót xa quá. Chẳng phải nó hận Hoài Phong sao?
"Hoài Phong từ lúc bị tai nạn rồi vào đây đến giờ luôn miệng gọi cậu trong cơn sốt, tớ...đến giờ mới dám gọi cậu.. ".Minh Khoa ngập ngừng khi chợt nhận ra Hạ Anh đang khóc.
Im lặng, Hạ Anh mím chặt môi đau đớn nhìn Hoài Phong, xót xa hay oán hận...
"Hạ Anh, đáng ra tớ nên nói chuyện này cho cậu biết từ ba năm trước...Có phải hộp quà Hoài Phong trả cậu, cậu chưa mở ra , đúng không ? "
Hạ Anh ngơ ngác quay sang nhìn Minh Khoa, hoang mang gật đầu. Nó không hiểu.
Tất cả như vỡ ra - oán hận, đau đớn và cả mảnh kí ức đau thương Hạ Anh mang vác suốt ba năm nay như vỡ toang. Minh Khoa kể lại câu chuyện ba năm về trước, khi mà cậu mới vừa lên cấp ba, và chỉ vừa mới biết mặt Hạ Anh. Mọi thứ như một lần nữa đảo lộn cuộc đời Hạ Anh, mọi chuyện thật quá trái ngang.
Thì ra...
Ngày còn ở cạnh nhau, Hoài Phong đã biết tình cảm của Hạ Anh sâu nặng nhưng cậu hiểu lúc này đáp lại thì chỉ làm ảnh hưởng đến nhau thôi. Cậu, những lần lạnh lùng, cay đắng vô tình với Hạ Anh, chỉ là muốn Hạ Anh đừng dành tình cảm cho cậu quá nhiều trong khi tương lai hai đứa còn nhiều thứ phải lo.
Rồi khi xa nhau, Hoài Phong nhận ra mình cần Hạ Anh, nhớ cô bé ngây ngô ấy lắm. Có những lần cậu gọi điện cho Hạ Anh chỉ để nói vu vơ thực ra là vì cậu nhớ nó. Những ngày đầu ở ngôi trường mới, tuy không khó gì để cậu hòa nhập với xung quanh, nhưng mỗi ngày Hoài Phong chỉ muốn tối mau đến để cậu gọi cho Hạ Anh, cậu muốn nói nhiều điều lắm, vì cậu biết chỉ có mình Hạ Anh chịu hiểu cậu.
Xa nhau, Hoài Phong lúc nào cũng lo lắng cho cô bé ngốc nghếch này, cậu biết rõ, hai đứa xa nhau vậy chắc chắn Hạ Anh sẽ nhớ cậu lắm, cậu cũng sợ vì cậu mà Hạ Anh sao nhãng học hành. Có lúc muốn nói với Hạ Anh rằng cậu lúc nào cũng chờ Hạ Anh, cũng sẽ quan tâm Hạ Anh, muốn Hạ Anh cố gắng vì tương lai phía trước nhưng rồi cậu chỉ dám nói "Ráng mà học giỏi đi !". Cậu không muốn Hạ Anh hi vọng vào mình quá nhiều. Cậu dù thương Hạ Anh nhiều lắm nhưng cậu bắt mình phải không được quá tốt với nó, cậu sợ nhiều thứ. Cậu vẫn luôn giữ thái độ cách xa, đôi lúc là lạnh lùng hờ hững vói Hạ Anh, nhưng thực lòng cậu vẫn quan tâm nó nhiều lắm. Vì cậu biết, Hạ Anh thương cậu biết nhường nào, nhiều lần Hoài Phong nghĩ mà buồn khi cậu không thể nào đáp lại tình cảm đó. Tất cả chỉ vì cậu lo lắng cho nó.
Lần đó, Hoài Phong viết bài văn đầu tiên ở cấp ba, cậu gọi điện nhờ Hạ Anh giúp cậu như những lần trước, tức là giúp cậu tìm ý, sửa chính tả như mọi khi. Vẫn là thái độ ngang tàn nhưng lúc đó, nhưng thực sự, cậu cũng ngại lắm, cũng e dè mấy lần rồi mới dám gọi. Hoài Phong chỉ định nhờ Hạ Anh chút thôi nhưng không ngờ nó lại cùng cậu viết từ chiều đến tận khuya. Hoài Phong xót xa lắm khi thấy Hạ Anh cứ ngốc nghếch gửi cho cậu tất cả những câu văn mà nó nghĩ ra, nick của Hạ Anh cứ bật sáng mong chờ cậu. Thấy khuya rồi, Hoài Phong nhắn tin bảo Hạ Anh đi ngủ, nhưng nó một mực không chịu, nói chưa buồn ngủ. Cậu biết Hạ Anh đã vì cậu nhiều lắm.
Hôm sau, tình cờ khi nhắn tin với Minh Khoa cậu mới biết hôm ấy có kiểm tra anh văn. Cả đêm giúp Hoài Phong như vậy, Hạ Anh ôn bài được giờ nào chứ, vả lại Hạ Anh lại rất yếu môn anh văn, vừa thương vừa giận, Hoài Phong thật sự lo lắng cho cô bé ngốc này quá. Cậu không biết phải làm sao khi mà Hạ Anh vì cậu mà bỏ mặc cả chuyện học hành của mình như vậy, cậu thấy mình thực sự làm ảnh hưởng Hạ Anh nhiều quá. Đang lo lắng không biết phải làm sao để Hạ Anh đừng vì cậu nhiều như vậy thì đúng lúc điện thoại Hoài Phong bị trục trặc, không bắt được sóng phải đem đi sửa cả tuần mới xong. Không thể liên lạc với nhau, Hoài Phong biết Hạ Anh thế nào cũng lo lắng lắm. Cậu định mượn điện thoại bạn gọi cho Hạ Anh, cả Hoài Phong và Hạ Anh đều nhớ số điện thoại của nhau, nhưng cậu cậu chợt nghĩ lại...
Có khi vậy mà lại tốt, đừng liên lạc với nhau nữa, Hạ Anh sẽ tập trung học hành hơn, không vì cậu mà bỏ mặc chính mình như vậy nữa. Vậy là từ lúc đó, cậu không để nó liên lạc với cậu nữa. Lại sợ Hạ Anh buồn vì cậu, cậu viết một bức thư ngắn kèm vào hộp quà ngày cậu đi, Hạ Anh đã tặng cậu. Cậu thực sự rất thích chú khỉ nhỏ nó đã tặng cậu, chú khỉ mang một nụ cười tinh nghịch ranh ma như nó lúc bên cậu. Cậu quý trọng món quà ấy lắm, lên thành phố học, Hoài Phong cũng mang theo, nhưng bây giờ cậu quyết định gửi Hạ Anh cùng với bức thư, cậu tin Hạ Anh sẽ không buồn khổ khi cậu rời xa khi món quà đó đến tay Hạ Anh.
Đến đây, Hạ Anh chợt thấy trái tim mình nghẹn lại, thấy mình ngu ngốc quá. Đã ba năm nay, Hạ Anh cứ tưởng Hoài Phong bỏ rơi nó, chưa một lần nó mở món quà bị trả lại của mình.
"Tớ... tớ chưa một lần mở hộp quà ra... "
Rồi Hạ Anh nghẹn lại, Hạ Anh khóc trong nỗi oán hận chính mình. Minh Khoa nhìn Hạ Anh, xót xa biết nhường nào. Mọi chuyện, cậu đã giúp Hoài Phong giấu Hạ Anh ba năm nay. Giờ nói ra, cậu thật xót xa cho hai người bạn của mình.
"Chưa hết...Cậu có bao giờ thắc mắc, tớ và cậu chỉ một vài lần nhắn tin cho nhau trên mạng thôi, tại sao từ những ngày đầu tiên tớ đã quan tâm cậu nhiều như vậy không ? Cậu không thấy sự quan tâm đó giống với Hoài Phong ngày xưa lắm sao...? "
Hạ Anh nhẹ nhàng đưa bàn tay nắm lấy tay Hoài Phong đang im lìm, lòng hối hận oán trách chính mình, nước mắt Hạ Anh rơi xuống trong muộn màng. Nó đã hiểu ra tất cả.
"Ba băm qua, Hoài Phong luôn biết về cậu qua tớ. Khi Hoài Phong mới rời xa cậu, cậu buồn, nhưng cậu vẫn tươi cười hồn nhiên trước mặt mọi người nhưng tớ hiểu cậu đã đau khổ lắm vì cái cảm giác bị bỏ rơi. Nhưng.... sự thật thì Hoài Phong chưa bao giờ rời xa cậu, cậu ấy đã quan tâm cậu âm thầm và nhiều hơn bao giờ hết.. Tất cả những tài liệu, đề thi và cả những quyển sách tớ cho cậu, đều là Hoài Phong gửi cho cậu. Những lần, tớ cho đề cậu, bảo là thầy tớ cho nhưng tớ không thích làm, bảo cậu làm giúp thực ra là của Hoài Phong, Rồi khi sửa bài, chính Hoài Phong đã sửa cho cậu, đương nhiên là cậu ấy phải nhờ người khác ghi lại những chỗ sai cho cậu để cậu không nhận ra...Cậu ấy lo lắng cho cậu nhiều lắm... "
Khuôn mặt Hoài Phong lặng lẽ mờ dần trước mắt Hạ Anh. Trước mắt Hạ Anh là bao nhiêu hối hận, day dứt, trái tim nó nghẹn lại vì quá đau, quá thương. Hạ Anh đã làm cho cậu lo lắng suốt bấy lâu nay, cậu chưa từng bỏ rơi Hạ Anh, vâỵ mà Hạ Anh nhẫn tâm Hạ Anh nói những lời cay nghiệt tối hôm đó. Chắc Hoài Phong đã buồn đau lắm, Hạ Anh thấy mình thật có lỗi vì lúc nào cũng làm cậu buồn.
"Tớ xin lỗi...xin lỗi cậu...Hoài Phong... Tớ chưa bao giờ ghét cậu cả, chỉ vì bản thân mình mà tớ đã làm cậu tổn thương như vậy.... Tớ thật có lỗi với cậu...". Hạ Anh nói trong tiếng khóc, trong nỗi oán hận của chính mình. Trong mơ màng, cậu gọi tên nó. Hạ Anh đau đớn vì mình ngu ngốc quá. Tất cả là lỗi của nó.
Nước mắt nhạt nhòa, một chút muộn màng, Hạ Anh nghèn nghẹn:
"Cám ơn cậu....Minh Khoa cậu trông chừng cậu ấy giúp tớ nhé.Tớ trở lại ngay... "
Nhìn theo bóng Hạ Anh, Minh Khoa thấy nhẹ lòng...Sẽ không bao giờ là muộn với hai trái tim luôn yêu thương nhau
*****
Hộp quà năm nào được Hạ Anh cất kĩ trong ngăn bàn. Tay Hạ Anh run run nở ra, một tờ giấy gấp đôi ngay ngắn đã chờ nó suốt ba năm ròng...
Hạ Anh
Tớ cảm ơn cậu đã vì tớ nhiều như vậy... Tớ hiểu tình cảm của cậu nhưng Hạ Anh, chúng ta còn quá nhiều điều phải lo. Tớ không thể ở bên cậu như ngày xưa, cũng không thể giúp cậu nữa. Nhưng những người bạn mới sẽ giúp cậu, giúp cậu những việc mà tớ không thể. Đừng vì tớ mà bỏ mặc mình như vậy, đừng bỏ lở hiện tại... Cậu hãy tập trung học tập cho tốt nhé. Tớ không thể ở bên cậu nữa. Hứa với tớ, hãy cố gắng nhé. Tớ nhất định sẽ trở về với cậu để..đòi lại chú khỉ con của tớ đấy !
Tớ thích cậu, ngốc !
Giá như, Hạ Anh đừng ngốc nghếch áp đặt cảm giác của mình quá, giá như Hạ Anh mở hộp quà ra sớm hơn, thì ba năm qua Hạ Anh sẽ không đau đớn và đêm ấy Hoài Phong cũng đã không bị tổn thương như vậy. Trái tim Hạ Anh bấy lâu im lìm giờ nấc lên nghẹn ngào thương nhớ, và cả niềm hạnh phúc vô bờ. Thật tốt, vì Hoài Phong chưa từng thay đổi, cậu vẫn thương Hạ Anh như ngày xưa.
Ba năm qua, Hạ Anh chỉ biết nỗi đau của riêng mình. Nó hối hận lắm, cảm động lắm, những gì Hoài Phong làm cho nó thật sự quá lớn lao. Những năm tháng qua, âm thầm che chở, quan tâm Hạ Anh như vậy, nó biết nó đau một, cậu đau mười khi phải là người trốn tránh, là người đem tình cảm của mình ra cá cược. Tất cả chỉ vì Hoài Phong thương và lo cho nó. Trái tim Hạ Anh bỗng rộn rang, ấm áp đến lạ...
Đêm ấy, mưa lại rả rích khắp bầu trời. Nhưng trong kia, ấm áp biết bao nhiêu có hai bàn tay nắm lấy nhau. Hạ Anh xiết chặt bàn tay thô ráp mà Hạ Anh đã thương nhớ bao năm qua. Khuôn mặt cậu yên bình, hiền lành khiến Hạ Anh hạnh phúc biết nhường nào. Đã ba năm nay, Hạ Anh nhớ cậu lắm dù nó đã luôn chối bỏ cái cảm giác đó để thay bằng sự oán hận và nỗi đau âm ỉ. Nhưng cuối cùng...thương, vẫn là thương.
Hạ Anh nhận ra, nó oán trách Hoài Phong bao nhiêu thì trái tim nó lại lặng lẽ thương nhớ, mong chờ cậu bấy nhiêu. Thực ra, đêm hôm đó, Hạ Anh chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên cậu, ôm lấy cậu thật lâu, vì niềm hạnh phúc, mong chờ bấy lâu... nhưng Hạ Anh đã không làm thế, nó sợ sự tổn thương. Giá như thời gian có thể quay trở lại...để Hạ Anh không trẻ con, không hờn trách thì hôm nay, có lẽ Hoài Phong cũng sẽ không thế này đâu.
"Hoài Phong, cậu ngốc lắm. Tớ sẽ ổn mà, cậu đâu cần vì tớ như vậy..."
Một giọt nước mắt nữa lại rơi trên má Hạ Anh, giọt nước mắt xót xa cho bao ngày tháng thương yêu âm thầm. Nó đau vì Hoài Phong, vì nỗi đau lặng lẽ, sự quan tâm âm thầm cậu đã dành cho nó, vì nó biết cậu đã buồn đau lắm trong đêm ấy. Hạ Anh biết, cậu đã chịu đựng một mình những buồn tủi khi quan tâm một ai đó mà không được nói ra, nhớ thương nhưng phải chôn chặt trong lòng. Ba năm, nó đau vì bị bỏ rơi, nó oán trách cậu thì cũng là bấy lâu, Hoài Phong âm thầm quan tâm, chở che nó, một mình cậu với bao nhiêu áp lực nơi thành phố xa hoa, lại còn phải lo lắng cho nó như vậy.
Ba năm trước, Hạ Anh khóc một mình, hôm nay Hạ Anh lại khóc nhưng là khóc khi tay đã nắm chặt tay Hoài Phong, ân hận, xót xa, thương đến nước mắt rơi hoài. Khóc, nhưng không phải vì xót xa cho mình, mà là vì Hạ Anh thương đến đau đớn tình cảm của Hoài Phong dành cho nó. Khóc, nó khóc vì lỗi lầm của mình...đã làm Hoài Phong phải buồn, phải đau.
Nhưng, sẽ không bao giờ...
Không bao giờ nó để cậu vì nó mà đau một mình nữa...
Nắm chặt đôi bàn tay cậu, Hạ Anh sẽ không buông đôi bàn tay này, cả cuộc đời. Không bao giờ.Vì đôi mắt nó cần cậu để lấp lánh nụ cười, vì đôi bàn tay nó muốn xiết lấy, đan vào đôi bàn tay cậu, vì nụ cười nó cần cậu để rạng rỡ mỗi ngày và hơn tất cả vì...đôi trái tim đi lạc đã tìm thấy nhau sau bao nhiêu nước mắt.
Hạ Anh bên cạnh Hoài Phong, âm thầm ngắm nhìn cậu, hạnh phúc đến nhường nào. Cậu mơ màng gọi tên nó...Hạ Anh mỉm cười. Hạnh phúc đó, nó và cậu đã chờ nhau, lâu lắm rồi.
Chú khỉ nhỏ đầu giường nhìn cậu và nó, ba năm nay vẫn cười tinh ranh trong âm thầm...
***
Sớm mai, nắng lại lên giăng khắp bầu trời sau những ngày buồn đầy mưa gió. Bên cửa sổ, một tia nắng vàng ấm áp, khẽ len vào căn phòng nhỏ. Hạ Anh gục đầu bên Hoài Phong, tay vẫn nắm chặt tay cậu. Nó đâu hay, có ánh mắt trìu mến, hạnh phúc đang nhìn nó...Ấm áp, yêu thương và cả những thương nhớ lặng thầm.
"Cám ơn cậu vẫn đợi tớ."
Đôi bàn tay lại nắm chặt lấy nhau..
Một ngày mới...
Một hạnh phúc...
Và một khởi đầu mới cho hai trái tim chân thành đã lặng lẽ chờ đợi nhau trong những ngày mưa lạc lối, cô đơn...