Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
CUỘC THI 20/10 - Hãy nói cho tôi nghe: Điều gì sẽ...
Mình từng không thích dáng của mình lắm, mình thấy nó cứ thiếu cân bằng hơn sao ah, chân hơi to hơn mong đợi nên mặc váy này kia đều thấy thô. Nhưng có một lần một chị nói với mình "Khi em xinh đẹp thì dĩ nhiên em sẽ yêu chính em rồi, nhưng ngay cả khi em không xinh đẹp, có vài chỗ không cân đối mà em vẫn yêu và nâng niu mình thì đó mới là tình yêu thật sự"...
Từ đó mình không còn tự ti nhiều về cơ thể của mình nữa, tuy 3 vòng không chuẩn, bụng hơi bự, chân hơi to... nhưng nó lại rất khỏe mạnh, chắc khỏe, luôn chạy nhảy không biết mệt và đầy năng lượng. Mình rất yêu cơ thể mình
#yeuchinhminh
04:04 SA 13/10/2015
Người mẹ trinh trắng
Một câu chuyên cảm động, cám ơn chủ thớt
05:25 SA 08/10/2015
Đâu phải lỗi tại anh?
Những ngày đầu lên SG, cô sống tạm ở một căn nhà trọ tồi tàn chuẩn bị cho kỳ thi đại học tuần sau. Căn nhả 10m vuông mà có hơn 6 cô gái chen chúc nhau, ai cũng mang trong mình quyết tâm tìm một tấm vé và các đại học danh tiếng ở Sài Gòn.
Với những tháng ngày cực khổ đã qua, cô luôn tự nhủ rằng chẳng có điều gì mà cô không thể làm được, đau thì cũng đau rồi, mất mát thì cũng chịu nhiều rồi, rời bỏ cả quê nhà mà đi với cái vali cỏn con thì hiện tại đối với cô mọi thứ đều quá nhẹ nhàng. Với sự thông minh và chăm chỉ trong suốt năm 12, cô dễ dàng đậu vào một trường thuộc khối ngành kinh tế và bắt đầu cuộc đời tân sinh viên cùng mối duyên kì cục của mình.
------------
Lớp học đông nghẹt những khuôn mặt ngơ ngáo của tân sinh viên năm nhất. Sáng nay do mải đi tìm việc làm thêm mà cô đến trê một xíu nên hầu như không còn chỗ trống nào. Đang bối rối tìm chỗ thì một giọng nói vang lên:
- Chỗ này còn trống nè bạn ơi!
Khuất sau vài dãy bàn là một chỗ trống bé tẹo ở góc tường. Cô mừng rỡ chen xuống và chỉ nói gọn lỏn hai từ "cám ơn" mà còn không nhìn mặt chàng trai đã giải nguy cho cô.
Giọng nói đó lại vang lên:
- Bạn đến từ đâu vậy?
Đến lúc này cô mới ngước lên và choáng váng trước vẻ đẹp như nam thần của tên con trai ngồi kế bên. Cô không hay coi phim thần tượng và hầu như chẳng bao giờ có thời gian ngồi luyện phim dài tập nhưng cô vẫn thấy nhan nhản hình các diễn viên nam rất đẹp trên bìa tạp chí ở các sạp báo. Và con người này... đúng y như vậy. Chưa kịp định thần lại thì hắn ta đã nói tiếp:
- Mình tên Tường Giang. Rồi nhe răng cười làm thân
Cô không tính trả lời về thân thế của mình vì cô chỉ muốn tất cả là quá khứ mà cô đã giấu kỹ nó ở vùng đất nhiều nỗi đau kia. Cô chỉ cười nói:
- Mình tên Trúc Ngân.
Cô không biết mình có gì thú vị giữa những cô nàng thành phố xinh như hoa như mộng đang ngồi xung quanh và lúc nào cũng tăm tia làm quen Tường Giang, mà cậu ấy ngày nào cũng tìm đúng chỗ cô ngồi để ngồi cạnh, nếu cậu ấy đi trước thì luôn giữ chỗ cho cô và đôi khi còn là người chép lịch thi bài vở cho cô. Mãi sau này Tường Giang mới bảo: "Nó như là định mệnh. Nhìn thấy và chỉ muốn ở bên mãi mãi không rời xa!"
-----------
Mãi sau này sau sự kiện giải thoát Tường Giang thì cô mới biết về xuất thân khủng của cậu. Ba Tường Giang là một doanh nhân cực kỳ thành công trong lĩnh vực bất động sản với khối tài sản niêm yết khổng lồ, Mẹ cậu là một diễn viên nhưng từ khi lấy chồng thì ở nhà phụ chồng quán xuyến tài sản và gia đình. Là một thiếu gia nhà giàu nhưng cậu ta chẳng bao giờ hé miệng hay khoe khoang thân thế của mình, cậu ăn nói khiêm tốn và tiêu xài chừng mực. Được gia đình cho đi du học nhưng cậu muốn thử tự sức thi cử ở Việt Nam và học thạc sĩ ở nước ngoài sau. Dù cho con trai được tự lực nhưng gia đình vẫn luôn bảo bọc đến kì quái, sợ cậu sa đà chơi bời với bạn bè, lúc nào chạy sau cái xe đạp của cậu cũng là xe của tài xế riêng để theo dõi từ khi cậu rời nhà đến trường và ngược lại. Với Tường Giang, một thanh niên 18 tuổi đầy tự do, đây là một sự sỉ nhục. Nhưng đã lỡ thỏa thuận với Ba để được ở lại Việt Nam rồi nên cậu cũng không dám làm loạn.
Một ngày nọ khi cậu đang đạp xe đến trường thì thấy thấp thoáng bòng của Trúc Ngân đang đi bộ, cậu chạy đến dừng xe cạnh cô:
- Ngân, lên Giang chở đến trường!
- Thôi khỏi, tui tự đi được
- Lên đi, sắp muộn học rồi đó.
Trúc Ngân cũng tự biết hôm qua do thức khuya dịch một số tài liệu kiếm tiền mà cô đã dậy trễ và nguy cô trễ học cao. Giảng viên môn sáng nay lại cực kỳ khó trong việc đến lớp trễ. Chẳng đặng đừng, Trúc Ngân leo lên xe của Giang. Đi được một khúc cô mới chợt để ý cái xe đen đang lầm lũi chạy theo Tường Giang:
- Ê nè, có cái xe màu đen nãy giờ hình như bám theo ban này đó!
- À.. à... chắc cùng đường thôi!
- Không phải đâu, xe hơi chẳng ai chạy với tốc độ rùa bò đó cả, mà gã tài xế luôn nhìn theo cậu nữa, chắc cũng chẳng đàng hoàng gì!
- À... uh mà chắc họ không làm gì đâu!
- Nè, cậu đạp nhanh hơn được không?
- Được chứ, mà sao?
- Tui đếm đến ba thì đạp nhanh lên nha, đến cái ngã ba phía trước thì rẽ phải rồi cứ theo tui.
Thế là Tường Giang cứ cắm đầu đạp mải miết theo lời của Trúc Ngân qua đủ các ngõ ngách lạ lẫm, sau 10p thì họ đến trường và điện thoại của cậu rung lên như điên, chắc hẳn là anh tài xế đang sợ hãi gọi cho cậu vì không những cậu cắt đuôi mà còn đi với một cô gái.
Sau đợt đó dĩ nhiên cậu và cả anh tài xế bị mắng một trận tơi bời, chỉ có mỗi Trúc Ngân là hớn hở vì đã "giải thoát" được cho cậu thành công khỏi "kẻ xấu". Và từ đó tình cảm của họ bước sang một giai đoạn thân thiết hơn.
05:37 SA 29/09/2015
Những điều nên biết về phúc báo và tương lai của...
11. Con người hiện nay rất kỳ quái, họ rất thích hưởng thụ, không muốn chịu khổ. Trong công tác cũng vậy, trong cuộc sống cũng vậy và cả trong hôn nhân cũng vậy. Những người có cách nghĩ như vậy thông thường đều nghèo khó.
Mọi người biết chăng, nguyên nhân một người trở nên nghèo khó là gì? Đầu tiên, nếu như xem thường tiền bạc, thù hận tài phú, thù hận những người giàu có thì người này sẽ trở nên nghèo khó. Thứ hai, người này rất lười, bất kỳ việc gì cũng đều không muốn làm, họ đương nhiên cũng sẽ nghèo khó như thế.
12. Vì đâu một người trở nên giàu có, đó là do nội tâm của cô ta rất phong phú, rất biết đủ, biết trân trọng mọi thứ. Dần dần ông trời sẽ cho cô ta phúc báo. Bởi vì bất cứ thứ gì mà thiên thượng ban cho chúng ta, dù là thứ cao quý như kim cương hay những thứ xem ra có vẻ thấp kém như cái cây ngọn cỏ. Đều là để chúng ta biết quý trọng.
Mọi người có biết vì sao Loulan lại trở thành sa mạc? Bởi vì mọi người không biết trân trọng nó. Một người không biết trân trọng, thì ngay đến cả ngọn cỏ ông trời cũng sẽ không ban cho họ. Cho nên chỉ có thể trở thành sa mạc. Vì thế, cần phải biết trân trọng bất cứ thứ gì ông trời ban cho chúng ta, như thế ta mới có thể trở nên giàu có được.
13. Rất nhiều người còn rất trẻ tuổi, đã muốn hưởng phúc, ngưỡng mộ những người được hưởng phúc, sau đó lại không muốn nỗ lực làm việc, những người như thế, sẽ trở nên nghèo khó. Phúc báo đến từ những nỗ lực cố gắng từ đời trước mà ra, cho nên cần phải trân trọng phúc báo. Trong tâm luôn mong muốn được hưởng thụ phúc báo, tuy nhiên nếu bạn hưởng thụ hết những phúc báo mà bạn kiếm được, thì không chỉ đời này nghèo khổ, đến đời sau bạn lại tiếp tục nghèo khổ, bởi vì không còn phúc báo lưu lại cho đời sau nữa.
14. Cổ nhân chú trọng phúc báo khi về già, nghĩa là đến khi già mới hưởng thụ phúc báo, bởi vì già rồi, thân thể không còn khỏe, nếu phải chịu khổ thì chính là khổ thêm khổ. Khi còn trẻ, chịu khổ một chút cũng không sao, thể lực còn tốt, có thể chịu đựng được. Tuy nhiên, con người hiện nay lại làm ngược lại, chưa có mà đã vay ăn trước, còn trẻ mà đã nghĩ đến việc hưởng thụ, khi về già sẽ vô cùng thê thảm.
Lấy một ví dụ, Khổng Tử nói: “tam thập nhi lập”. Vì sao nói 30 tuổi cần phải thành gia lập nghiệp? Đến 30 tuổi, người ta cần phải có một mục tiêu, cần phải nỗ lực, nỗ lực này chính là để tích trữ phúc báo, tích trữ lại khi về già.
Tuổi còn trẻ, không nên nghĩ đến việc hưởng thụ phúc báo, cũng đừng ngưỡng mộ người khác. Bạn thấy người ta sống tốt thế, chồng họ tốt thế, con cái ngoan thế, vợ họ tốt thế, lại còn có tiền, đừng nên để tâm vào đó. Người ta có được cuộc sống tốt, cũng là từ những phúc báo mà họ gây dựng tạo ra. Một người có thể có được một cái gì đó, chính là do những hành vi đạo đức và phúc báo của anh ta mang lại; không có được điều gì chứng tỏ những việc làm thiện đức và phúc báo của anh ta chưa đủ. Tuy nhiên, việc tích trữ phúc báo, dù ở kiếp sống nào, cũng đều là điều nên làm.
15. Phúc báo của chúng ta, là do chúng ta tự mình tích lũy, nó đến từ thiện tâm, thiện hành và những nỗ lực tích cực, ngoài ra còn đến từ cả những ngôn từ cử chỉ của chúng ta. Tất cả tài phú, danh vọng, địa vị, đều là những thứ bề ngoài. Đức hạnh mới chính là điều căn bản, “Đức dày thì mang lại tài vật” câu nói này không sai chút nào. Tại sao sau khi học tập văn hóa truyền thống có thể mang đến tài phú một cách dễ dàng? Bởi vì đức dày có thể mang lại tài vật, thiên kim tài phú chắc chắn là đến với những người nhân đức.
02:33 SA 07/08/2015
Cuộc thi viết: Phụ nữ và hạnh phúc thật sự trong...
Hạnh phúc thật sự là sau những giông bão, thăng trầm của cuộc sống, những ngày dài mưu toan, mệt mỏi... được bước về nhà, mở tủ lạnh ra toàn đồ mình thích, toàn những món mà tuần trước trước khi ra khỏi nhà nói bâng quơ "tự nhiên dạo này con thèm ăn/uống abc gì quá" :)) Đối với mình gia đình luôn là nền tảng để phát triển và tìm về khi bình yên, luôn có những khoảnh khăc vô cùng hạnh phúc bên gia đình :)
Mình ở HCM nha
03:35 SA 10/06/2015
a
alumy_tran
Bắt chuyện
1.3k
Điểm
·
39
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Từ đó mình không còn tự ti nhiều về cơ thể của mình nữa, tuy 3 vòng không chuẩn, bụng hơi bự, chân hơi to... nhưng nó lại rất khỏe mạnh, chắc khỏe, luôn chạy nhảy không biết mệt và đầy năng lượng. Mình rất yêu cơ thể mình
#yeuchinhminh