Nhưng mình warning mẹ nó 1 điều là báo oán mà không vào vòng lao lí, không ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại của mình đó là điều không tưởng, bạn đọc truyện trinh thám thì biết đó, những kế hoạch được tính toán chi li đến đâu cuối cùng cũng bị phanh phui cả thôi. Đừng để đến khi xảy ra cơ sự rồi mới hối tiếc là mình đã đánh đổi hạnh phúc của chính mình cho những thứ không đáng nha mẹ nó. Mong mẹ nó chóng quên được cái thằng khốn kia!
Mình hoàn toàn hiểu những lời khuyên ngăn của một số bạn ở trên. Mình cũng đồng ý chẳng hay ho gì khi phải sống trong oán thù.
Đó toàn bộ là những điều mình đã biết và đã sống, yên lành, nhu mì, bình lặng, suốt trong 30 năm đầu đời. Mọi ức chế, mọi chuyện này chuyện khác vất vả ngược xuôi trên đường đời, mình đều bình lặng cho qua, đều tự nhủ hai từ "tha thứ".
Cho đến khi những biến cố không ngờ xảy đến... Và cho tới ngày nay...
Mình xin khẳng định, mình hiểu rất rõ những điều các bạn nói và hoàn toàn ủng hộ các ý kiến đó, nếu như mình là NGƯỜI NGOÀI CUỘC.
Nhưng khi mình đã rơi vào tình cảnh này, thú thật, là mình làm không được mọi điều đã biết ấy.
Mình không đủ bản lĩnh như các bạn đã vượt qua được - cách ấy có lẽ tốt hơn, nên mới phải chọn cách "hạ sách" (nhưng lại phù hợp với tâm lý, hoàn cảnh, tình cảm... của mình này).
Mình không mở ra top này để xin lời khuyên: Nên báo oán hay không báo oán?
Chính mình, nếu bạn hỏi mình câu đó, mình sẽ trả lời ngay: Không nên! (Nếu chỉ là để cho ai đó lời khuyên).
Nhưng như đã nói, đã kha khá năm rồi, mọi nỗi đau trong mình vẫn tươi nguyên. Roi rói. Rực rỡ như máu vừa cắt ra khỏi cổ tay, chảy tràn một sắc đỏ vậy.
Một đứa con trong bụng mình đã chết.
Đứa may mắn còn lại này, cũng đã từng trải qua những ngày tháng ngặt nghèo sinh tử, vì mẹ nó không có tí tiền trong tay.
Thú thật, mình không đủ cao thượng và cũng không đủ kỹ năng sống để mà "tha thứ", "bao dung". Thật sự là như thế.
Cho nên mình khẳng định từ đầu: Mình chọn con đường báo oán.
Mnh chỉ mở top để ghi lại một hành trình, và để những NT3 hiểu hơn: Rằng không phải những người vợ vốn rất hiền như mình - sẽ hiền mãi cả đời để bạn chà đạp và vênh váo!
Mình sẽ thận trọng, như lời một số bạn đã khuyên.
Đừng lo cho mình. Khi đã bị tột cùng ở nỗi đau phải gượng đứng lên, thì mình đã tự trang bị cho mình được những kỹ năng sống cần thiết để mà đối phó.
Mình đã bấm nút khởi động cho hành trình này rồi, và sẽ không quay lại.
Cho đến lúc...
GAME OVER!