Tôi phớt lờ vì cho rằng đó là lời của cô ấy khi giận dỗi.
1 lần khác, cô ấy xin tiền tôi đưa con út đi khám (từ sau khi sinh con thứ 2, Hương đã nghỉ hẳn việc) thì tôi mắng:
- Em có thể tiêu tiết kiệm được không? Tiền làm ra rất khó, anh rất vất vả đấy.
- Em đưa con đi khám mà. Anh nhìn em đi, em có mua sắm chút gì cho bản thân sao?
- Anh không biết, tiền chỉ có ngần ấy, liệu mà tiêu pha.
- Đợi Bông lớn thêm 1 chút thì ly hôn.
- Đừng dọa anh, thích thì ly hôn luôn cũng được.
Hương không nói gì nữa, cô ấy ôm con vào trong nhưng hình như đang khóc. Tôi mặc kệ, tôi chán cuộc sống nghèo nàn, tù túng này lắm rồi.
Sau đó 1 thời gian, Hương gửi hết 2 con đi học và xin đi làm. Cô ấy đột nhiên không sai tôi làm việc nhà nữa. Đặc biệt, từ khi tự kiếm được tiền Hương cũng chẳng buồn ngỏ lời xin tôi. Cô ấy mua sắm rất nhiều quần áo, mỹ phẩm cho bản thân và các con. Tôi hoạnh họe thì Hương bảo:
- Tiền của ai người ấy tiêu, em không đòi tiền anh thì anh đừng cấm cản em.
Lúc đó tôi hạnh phúc nghĩ rằng mình có tiền rủng rỉnh, nhưng ngu ngốc không nhận ra đó là lúc vợ thực sự muốn ly hôn và đang chuẩn bị mọi thứ.
2 năm sau,
con gái út của chúng tôi đi lớp mẫu giáo lớn, Hương chính thức đưa ra tờ đơn ly hôn
. Tôi choáng váng. Nhưng tôi cũng không níu kéo, sự tự ái của thằng đàn ông khi ấy khiến mọi việc diễn ra thuận lợi.
Thế nhưng, bước ra khỏi tòa, tôi vô cùng hối hận. Tôi ôm mặt khóc nhìn cô vợ xinh đẹp đang dần rời xa.
Hậu quả của bạo hành gia đình : con trai thì nghĩ nó sau mày cũng có quyền đối xử vợ nó như thế. Con gái thì mặc định là Ck có quyền đánh vợ.