Chính cái này của bạn là một trong những cái mà mình nói rằng đôi khi cuộc sống bắt ta phải cam chịu đó bạn. Bạn hãy thỏa thuận cho phép anh ta gặp con thời gian nhất định, chẳng hạn 1 ngày trong tuần. Nếu anh ta cố tình giữ cháu hoặc gây khó dễ thì bạn không cho anh ta gặp con nữa. Cần mềm dẻo nhưng cương quyết, có thể phải họp gia đình nói rõ mọi chuyện để anh ta không thể bắt nạt một mình bạn.
Chị ơi, bạn ơi.. Mình đọc những tâm sự của bạn và thấy thương quá. Bạn hãy cố gắng lên để sớm ra khỏi tình huống éo le thế này nhé! Mình biết rằng mỗi người có một giới hạn chịu đựng, đối với nhiều người, mình cũng là người có khả năng chịu đựng tốt. Nhưng hôm qua, khi nhìn những dòng tâm sự của bạn, suy nghĩ đầu tiên của mình là : thật không thể tin được! Nhưng sau khi nghĩ thêm, mình thấy rằng mọi sự bạo hành của chồng bạn trong thời gian quá dài và cấp độ tăng dần (như bạn cũng nhận ra) đã khiến nới rộng giới hạn chịu đựng của bạn, đã khiến bạn rơi vào nông nỗi này mà còn lo nghĩ về chuyện lỡ sau này quên những phút giây bị hành hạ. Bạn đang bị "quá mức thích nghi" đến mức tâm trạng cũng trở nên u uất và trầm lặng (theo như cách hành văn). Mình cảm thấy lo lắng cho bạn. Bạn thế nào rồi, tâm trạng ra sao? Hãy quan tâm tới bản thân mình hơn nhé bạn, không chỉ là phần cơ thể, mà cả phần tâm trí nữa, nhất là khi đang mang bầu, thời điểm rất nhạy cảm của bất kỳ phụ nữ nào. Mình thành thật khuyên bạn, trước tiên, ngay bây giờ, hãy gọi điện đến một số điện thoại tư vấn, hoặc tốt hơn cả, đến ngay một trung tâm tư vấn tâm lý. Ở đó có những người thực sự hiểu biết về chuyện của bạn, họ sẽ lắng nghe, sẽ đưa ra lời khuyên, sẽ giữ bảo mật thông tin cho bạn nếu muốn. Bạn cần những người như thế. Rất dễ để tiếp cận những người như vậy, chỉ cần search google và bớt chút thời gian. Bọn mình, trên diễn đàn này, cũng rất muốn khuyên bạn nhưng thực sự để đưa ra một lời khuyên xác đáng thì phải là người có kinh nghiệm và có thời gian lắng nghe tất cả các vấn đề kể cả nhỏ li ti của bạn. Mình mong bạn sáng suốt. Về ý kiến cá nhân, qua những gì bạn kể, nếu mình là bạn sẽ tìm mọi cách dứt khoát với chồng mà không xúc phạm, chửi bới anh ta gì hết. Chỉ là tìm mọi cách để thoát ra thôi vì người như anh ta có vẻ thâm hiểm và khó lường quá. Bạn biết không, trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ bị bạo hành, họ đều có một đặc điểm chung là luôn tìm cách biện minh cho người còn lại. Bản thân mình cũng có một thời gian bị như vậy dù chồng mình thậm chí không ý thức về điều đó. Đến nay mình đã thoát khỏi nỗi ám ảnh dù cuộc sống có nhiều thứ chưa trọn vẹn. Mình đã đọc một quyển sách của Katarzyna tên "Tiếng Đập Cánh". Bối cảnh của nhân vật nữ trong đó rất giống bạn, anh chồng đẹp trai có tài ăn nói, tưởng như rất hoàn hảo, nhưng lại không phải như vậy - anh ta đánh cô tới mức cô bị mất đứa con trong bụng. Truyện được viết dưới dạng những bức thư gửi cho cha, rất xúc động. Mình không khuyên bạn đọc vì bản thân mình trong khi đọc cũng bị ám ảnh và chìm đắm - điều đó không có lợi lắm với bà bầu nhưng lại hy vọng bạn có thể giải thoát cuộc sống của mình trước khi mọi chuyện tệ hơn. Mình có con gái, mình hy vọng rằng sẽ dạy bé cách tự vệ và tôn trọng bản thân mình. Mình tin rằng bạn cũng vậy. Bạn cần mạnh mẽ lên để làm chỗ dựa tinh thần cho con. Con bạn vẫn có thể ngẩng cao đầu cho dù bố mẹ li dị, đơn giản vì việc bố mẹ không hợp với nhau không liên quan gì tới cháu nên bạn không cần quá lo. Những người nhìn vào gia cảnh cô gái để áp đặt nhân cách là những người thiển cận, đừng quan tâm họ nghĩ gì, hãy nghĩ xem con bạn cảm thấy thế nào khi mẹ mình luôn bị đặt trong tình trạng nguy hiểm mà không thể tự vệ. Khi đó, bạn có thể dạy con cách tự vệ trước những bất trắc của cuộc đời sao? Chuyện hôn nhân thế nào một phần do số phận, nhưng điều mình có thể quyết định được thì hãy nắm trọn trong tay. Bạn may mắn gặp người tốt, thì tốt. Nhưng nếu chưa may, hãy giải thoát đời mình và sẵn sàng với cơ hội tốt hơn. Người ta chỉ sống một lần thôi bạn nhé. Mong bạn vững vàng!
Tách con gái, đây cũng là thử thách sự quyết tâm của bạn, nếu xđ ly hôn cũng phải xđ xa con. Tớ thì thấy việc ly hôn của bạn chưa thật thuyết phục mà nên dịp "ly thân" này để kiểm chứng bản thân và điều chỉnh chồng bạn luôn.
Bạn thân mến. Nếu hắn hiểu và có trách nhiệm rằng con chung, thì hắn đã không đánh bạn khi mang thai. Vì thế, bạn có thể sinh em bé mà không cần có hắn, không cần phải thông báo cho hắn. Bạn vẫn sợ hắn, mình nhìn thấy trong từng giọng văn của bạn. Hơn nữa theo mình bạn không nên dấu gia đình những chuyện này. Bạn cần có đồng minh, bố mẹ và anh chị em bạn sẽ rất buồn, nhưng họ sẽ bảo vệ bạn. Nếu em gái mình cũng thế này, mình thậm chí còn mắng nó vì không cho mình biết. Bạn hãy công khai với gia đình bên bạn và bên chồng. Chồng bạn sẽ không dám tự nhiên bạo hành với bạn, cũng như gay gắt trong chuyện chia cắt bạn và con gái. Khi sinh nở bạn cũng không đơn độc. Hoặc như một bạn nào đã nói ở trên, mỗi câu chuyện có nhiều tình tiết, hướng giải quyết cũng khác nhau. Ở diễn đàn chưa chắc có được lời khuyên sát. Bạn thử tìm tới một chuyên gia tư vấn xem sao!
Mình phải làm sao đây? Mình không muốn quay lại con đường cũ: thăm con, chăm con, đánh vào sự yếu đuối của mình,..
Hắn sống nhà riêng. Chỉ hắn và con sống với nhau ở đó. Hắn làm tự do nên không có cơ quan nào hết. Gia đình hắn cũng mạnh ai nấy sống nên cũng không tác động gì tốt cho mình, thậm chí, nếu biết chuyện, họ còn xúi hắn làm bậy nữa.
Mình nhắn tin: nếu không cho mình gặp con, mình sẽ làm hồ sơ khởi tố tội đánh người mang thai và yêu cầu hắn chở con đến trước cổng, chỉ mình con vào nhà thăm mình.
Mình đã gặp được con. Bé tíu tít kể chuyện được ăn mọi thứ bé muốn, được đi khu vui chơi mỗi ngày.
Biết con vẫn chỉ là trẻ con. Trẻ con nào cũng muốn được ăn theo ý thích, chơi khu vui chơi nhưng sau cùng cũng nhớ đến mẹ mới đúng chứ. Mình hỏi bé: con không nhớ mẹ sao, không thương mẹ sao. Bé lấp liếm: tại con thương mẹ nên con ở với ba cho mẹ đỡ vất vả. Rồi như con sợ mình sẽ giữ con lại, con gọi điện thoại hối hắn đến đón con.
Mình sắp mất luôn cả con rồi.
Vẫn không thôi nghĩ về chuyện gia đình mình, con gái lớn của mình. Nếu sau này con gái lớn, những lúc khó khăn con gái sẽ tìm về đâu?!
Mình gặp đúng cái thể loại không có sự thương lượng hay chữ tín nào tồn tại hết qbhh à. Hắn rất gia trưởng. Mọi thứ hắn quyết. Mình chỉ có 2 lựa chọn: sống một mình và sống với hắn và con. Hắn không trả con cho mình thì giờ giấc thăm con cũng không do mình quyết định được. Hắn sẽ giở thói Chí Phèo khi hắn cần và mình không bao giờ muốn con cái đứng giữa gánh hết.
Mình rất cảm ơn bạn đã bỏ thời gian quý báu để dốc lòng chia sẻ cùng mình. Chuyện gia đình mình quá xấu nên mình chỉ có thể chọn giải pháp ít xấu nhất có thể mà thôi.
Mình đang mang bầu nên ưu tiên số 1 của mình là bé trong bụng. Mình sẽ cố gắng ăn uống, giữ tinh thần thật tốt. Sau khi sinh thì chắc chắn sẽ bận rộn chăm con và nhìn ngắm thiên thần nhỏ sẽ vơi bớt những muộn phiền.
Mình xác định ly hôn nhưng không bao giờ nghĩ sẽ xa con. Hắn giành con chẳng qua là chiêu trò thôi. Mình cố gắng chưa tới 3 tháng nữa thôi mình sẽ được đón thiên thần nhỏ. Còn con gái lớn sẽ nhanh thôi, khi chiêu trò không tác dụng, hắn sẽ trả lại cho mình.
Chỉ là phải chịu đựng cảm giác xót con, nhớ con
Dù cứng rắn nhưng mình vẫn còn lo: thứ 1, mình không muốn thông báo cho hắn biết lúc sinh bé này, không phải mình ích kỹ mà mình không muốn có lý do để mình và hắn quay lại. Mình cũng sợ, lúc lâm bồn không báo cho hắn biết, nếu không may xảy ra vấn đề gì, hắn có lý do trách mình vì con là con chung mà.
Cư xử sao cho hợp lý hợp tình đây mọi người?
Nghe lời khuyên của bạn mình thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Mình sống cũng rất tình cảm, biết quan tâm đến mọi người nên mình sợ đủ thứ hết à. Với hắn, thì thật là đáng khiếp sợ. Ok. Mình cũng không lăn tăn gì về chuyện không thông báo cho hắn việc mình sẽ sinh con vào lúc nào.
Lại mới nhớ ra, chắc phải nhờ người mượn sổ hộ khẩu nhà hắn cắt khẩu luôn để còn tự do đăng ký khai sinh cho con và chủ động trong các thủ tục liên quan về sau của các con.
Mình cũng có biết, chuyên gia tư vấn thường đóng vai trò lắng nghe là chính. Mình vẫn còn gia đình, bạn bè,... Chỉ vì mình muốn nghe lời khuyên khách quan nên mới tâm sự ở đây. Khi nào cảm thấy mọi việc mình có thể làm chủ, mình sẽ nói với mọi người như là thông báo vậy thôi. Mình không muốn mọi người vì lý do này hay lý do khác mà tác động đến quyết định của mình.
Từ từ rồi mình cũng sẽ vượt qua được chuyện đại sự này. Mình tin, dùng lý trí để kiểm soát thay cho dùng tình cảm để định đoạt. Nhất định mình sẽ ghi nhớ những lới khuyên của các anh chị và các bạn.