Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Giọt nước mắt trong mưa
Những chương tiếp theo mình sẽ post ở đây.
http://khaleesiarong.wordpress.com/
05:20 SA 09/04/2012
Giọt nước mắt trong mưa
Chương 1 - OAN GIA
Tại sân bay Incheon, Hàn quốc.
Một ngày cuối đông. Bên ngoài trời ảm đạm, xám xám và có mưa phùn. Một cô gái đang lặng lẽ ngồi một góc trên hàng ghế trước cổng chờ lên máy bay. Tóc cô buông xõa dài mềm mại ôm đôi vai gầy, người hơi nghiêng sang một bên, mắt nhắm nghiền. Miệng cô có vẻ như đang nén chặt một điều gì đó, trông có vẻ đau đớn. Gương mặt trái xoan thoáng chút mệt mỏi. Đôi tay nhỏ bé mỏng manh ôm hờ chiếc túi xách vào lòng. Nhịp thở thật nhẹ, chiếc áo khoác màu gạch cua thoáng nhấp nhô. Đó là Naomi. Trong lúc chờ lên máy bay, cô muốn chợp mắt một tí, nhưng xem ra bất khả thi trong cái khung cảnh tất bật ồn ào xung quanh. Đầu cô đau quá. Mắt thì nhức và nóng như xát ớt. Có lẽ cô bị bệnh rồi, sốt hay sao đó, Naomi tự nhủ. Cô cảm thấy mình bất lực vì cơn bệnh đến vào lúc lãng xẹt như thế này, khi mà trong túi y tế cá nhân của cô chẳng còn viên thuốc giảm đau nào, và cô cũng không đủ sức đi lòng vòng sân bay để tìm nơi bán thuốc. Cô đành cố chợp mắt và hi vọng khi lên máy bay tình hình sẽ khá hơn.
- Cô trông không được khỏe lắm… Cô ổn chứ? - Một giọng nam nói tiếng Anh trầm ấm vang lên, trong khoảng cách tai cô nghe thấy được.
Naomi hé mắt ra nhìn. Đầu vẫn đau, mắt vẫn nhức. “Ai vậy? Đang nói chuyện với mình à? Mình đang mơ sao?” Cô như đang mơ ngủ, trong đầu hàng loạt câu hỏi trôi tuột ra, lơ lững như bóng bay. Naomi nhìn thấy ai đó sát lại gần mặt mình, “ôi… mình có đeo mắt kính mà sao nhìn không rõ thế này…“
- Cô ổn chứ? - Tiếng nói trầm ấm đó lại vang lên. Lần này, thêm một cái lay nhẹ.
Naomi giật mình. Cái túi nhỏ trên đùi rơi xuống đất. Giờ thì cô đã tỉnh táo hẳn ra. Cô nhìn thấy một anh chàng đang cúi thấp người nói chuyện với cô. Một chàng trai dáng cao dong dỏng, tóc lòa xòa bao quanh khuôn mặt thanh tú rạng ngời. Chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp xuống tận chân mày, nhưng không thể che được đôi mắt sáng long lanh bên dưới. Đôi mắt sao trời ấy đang nhìn xoáy vào cô, đầy nét lo lắng.
- À, tôi không sao, cám ơn anh quan tâm. - Cô bối rối đáp.
Anh chàng ngồi xuống bên cạnh cô. Anh vui vẻ bắt chuyện:
- Tôi cũng đi chuyến bay này. Đây sẽ là một chuyến bay dài đây. – Anh nhoẻn miệng cười, nụ cười sáng bừng khuôn mặt.
- Vâng, tôi hi vọng mình có thể ngủ được một chút trên máy bay… - Naomi nói, cô cười nhẹ đáp lễ, cảm thấy đầu mình vẫn còn đau quá.
- Cô trông như đang sốt thật đấy… có vẻ mệt mỏi lắm. – Anh nhìn chăm chú vào Naomi. “Hay là tôi đi tìm dùm cô vài viên thuốc vậy nhé?!”
- Không cần đâu, cám ơn anh. Tôi sẽ xin thuốc khi lên máy bay… Vả lại bây giờ cũng sắp đến giờ khởi hành rồi… - Naomi cảm thấy hơi ngượng và có ý tránh ánh nhìn của chàng trai.
- Vậy cũng được… À, nói chuyện nãy giờ mà quên hỏi, cô tên gì vậy? Tôi là Jangji, đây không phải là tên đầy đủ của tôi nhưng tôi thích mọi người gọi tôi như thế.
- Chào anh, Jangji! Cứ gọi tôi là Naomi.
- Xin chào, Naomi!!
Không biết họ đã trò chuyện thêm bao lâu nữa. Naomi chẳng rõ, vì cô đau đầu quá. Chỉ nhớ mang máng Jangji bảo cô hãy chợp mắt chút nữa, rồi anh sẽ đánh thức cô khi đến giờ lên máy bay. Thoáng chốc Naomi thấy mình rơi tõm vào một giấc mơ kì lạ. Cô nghe thấy một giọng nói văng vẳng từ trên cao “Đau đầu ư? Nếu không chịu nổi thì hãy lấy Búa Thần của ta nện vào, một cái… khà khà… một cái là sẽ hết ngay!” Cô còn chưa định thần thì một cây búa khổng lồ hiện ra đuổi theo cô. Cô chạy trối chết để trốn thoát. Mà không được nữa rồi. Nó đã đuổi sát ngay sau lưng. Cô hoảng sợ nhìn cái bóng to đùng của nó đang dần bao trùm lên người cô. Cô chỉ kịp nhắm mắt thét lên… “Á!!!” rồi choàng tỉnh luôn.
Jangji đang huơ tay trước mặt cô. Bàn tay to dài của anh tạo thành một bóng đen to phủ lên mặt Naomi. Có lẽ cô đã nửa mơ nửa tỉnh tưởng cái bóng đen này là của cây Búa thần trong mơ. Thiệt tình, làm cô hú vía một phen. Naomi còn đang mơ màng thì một luồng sức nóng lan tỏa lên gương mặt cô, làm cô tỉnh táo ngay lập tức. Ôi, luồng sức nóng này thật thần diệu, cho dù cô có đang mê man trong cơn mơ nào sâu xa hơn nữa, nó cũng sẽ đủ sức kéo cô về thực tại. Trong một giây, cô cảm thấy tim mình ngừng đập, tay chân cứng đơ khi nhìn đôi tay ấm nóng của Jangji đang ôm lấy gương mặt mình, gọi như giục:
- Mọi người bắt đầu xếp hàng lên máy bay rồi, chúng ta cũng phải đi thôi! Cô để hành lý tôi xách giúp cho. Cô tự đi được chứ?
- Vâng… à, tôi tự đi được mà. Không sao đâu! – Sau giây phút ngộp thở đó, Naomi cảm nhận khuôn mặt mình bị sức nóng kia lan tỏa mà không kịp phòng bị, trở nên phừng phực như lửa đốt. Chẳng cần soi gương, cô vẫn dám chắc mặt mình đang đỏ như gấc chin. Nghĩ thế, cô lúng túng vừa đáp lời Jangji, vừa tìm cách quay mặt khuất sang một bên để Jangji khỏi nhìn thấy.
Cô vươn người lấy vali xách tay nhưng Jangji đã nhanh tay xách nó đi giúp cô. “Để tôi xách giúp cho mà.” Naomi gật nhẹ đầu và nói “Vâng, cám ơn anh.”
Cô choàng chiếc túi đeo nhỏ qua vai, rồi tiến đến dòng người đang xếp hàng trước mặt. Cô nhận thấy mình vẫn còn mệt lắm, đầu vẫn đau nhức nhiều, dù rằng ấn tượng “hỏa khí” ban nãy đang ồ ạt chiếm lấy tâm trí cô. Cô len lén quay ra sau, liếc thấy Jangji đi sát phía sau lưng cô. Bất giác cô nhủ thầm “Nguy hiểm! Con người này… thật nguy hiểm!” Không nguy hiểm sao được, Naomi mới quen anh ta một lúc mà “hắn” đã có cơ hội đụng chạm da thịt với cô rồi, lại ngay dưới cái danh nghĩa nghe qua rất ư là tốt bụng hảo hán – đánh thức cô để kịp lên máy bay.
………………………………………………………………………………………………………………………..
Lên máy bay, Jangji giúp Naomi cất hành lý nơi cô ngồi, rồi anh về chỗ của mình. Naomi dĩ nhiên không quên cám ơn anh chàng nghĩa hiệp, đồng thời cô cũng cám ơn cái vé máy bay của anh đã in ra một cái chỗ ngồi “rất an toàn” đối với cô trong tình huống này. Cô ngồi ở dãy ghế thứ ba, trong khi Jangji phải đi tuốt luốt xuống phía cuối máy bay.
Trên những chuyến bay lộ trình dài thường có màn hình tivi trước mặt để hành khách xem phim, nghe nhạc giải trí cho qua thời gian. Bình thường thì Naomi sẽ thấy thích thú với việc này, cô sẽ mở tivi ngay khi chương trình phát sóng được khởi động. Nhưng lần này, vì cô không được khỏe nên cô chỉ muốn ngủ. Kế hoạch là cô sẽ chờ tiếp viên đi ngang để xin viên thuốc hạ sốt hay giảm đau gì đó, rồi sẽ làm một giấc. Cô hi vọng cơn bệnh vô duyên này sẽ mau rời bỏ cô.
Mười phút trôi qua, kế hoạch đã hoàn thành. Cô xin được cả hai loại thuốc, hạ sốt và giảm đau. Cô mừng thầm “Mình được cứu rồi! Giờ mình sẽ đánh một giấc dài.” Cô kéo cái gối nhỏ và cái mền mà tiếp viên vừa trao cho, đặt mình ở một tư thế hơi ngả sang một bên. Cô ru mình vào giấc ngủ.
………………………………………………………………………………………………………………………..
- Naomi ơi! Naomi! Cô phải thắt dây an toàn vào. Máy bay sắp cất cánh rồi!
Naomi choàng tỉnh. “Hả, ai vậy?” Theo phản xạ, cô ngó sang hai bên. Sau vài giây định thần, cô thấy gương mặt đang nhìn mình cười cười hình như cô có quen ở đâu đó. “À…à… anh chàng nguy hiểm! Ái chà, trời thử thách lòng người…”
- Jangji?? Sao anh lại ngồi đây? - Cô buột miệng hỏi.
- Ghế bên cạnh cô còn trống, sẽ không có ai ngồi nên tôi đã xin tiếp viên cho tôi lên ngồi với cô. Mà cô thắt dây an toàn ngay đi. Máy bay sắp cất cánh rồi.
Naomi vừa thắt dây an toàn, vừa hơi bất an lại pha chút trào phúng. Lúc này cô mới thấm thía câu “Chạy trời không khỏi nắng”, mà cái “nắng” này đây, là lửa đỏ, là hỏa khí phừng phực. Cô đã nếm trải sức đốt của nó rồi. Cô đã tưởng mình thoát, không ngờ run rủi cho “nắng” bay từ phía cuối máy bay lên đây đậu ngay cạnh cô, chắc tính “đốt” cô thêm lần nữa. Lạy trời, cô vừa có vẻ đỡ mệt nhờ hai viên thuốc cảm, người cô đang tích cực hạ bớt nóng sốt vì bệnh, có khi nào thân nhiệt sẽ lại tăng cao vì… “nắng” hay không? Khổ thân cô quá! Naomi ơi, kiếp trước mi có nợ nần gì anh ta không? Chắc là oan gia quá! Đang suy nghĩ cô buột miệng thốt ra hai chữ:
- Oan gia…
- Hả?? Oan gia?? – Anh quay sang hỏi cô.
Naomi chữa sự sơ ý của mình thành câu nói đùa:
- Ừ, chắc cũng có khi chúng ta là oan gia của nhau, nên mới hay chạm mặt!
Anh phá lên cười. Nụ cười thật sáng, thật đẹp.
Máy bay cất cánh. Họ rời Incheon, rời đất nước Hàn quốc xinh đẹp.
05:17 SA 09/04/2012
Chuyện tình chưa đặt tên
Trên đầu mỗi chương, tôi có đặt phần Rating, mong mọi người sau khi đọc truyện cho rating để tác giả biết được khả năng viết của mình và trau dồi thêm. Vốn dĩ viết truyện này chỉ dựa vào cảm hứng, nếu bạn đọc có ý kiến hay gợi ý nào dành cho tác giả xin hãy để lại comment. Đây sẽ là nguồn động viên cho tác giả có thêm tự tin để viết tốt hơn, phục vụ bạn đọc cộng đồng mạng. Chân thành cảm ơn đóng góp của các bạn. @};-
10:08 SA 20/03/2012
Chuyện tình chưa đặt tên
Những phần tiếp theo tôi sẽ post ở link này
http://khaleesiarong.wordpress.com/
Các bạn nào quan tâm xin vào link xem tiếp. Thân chào.@};-
03:54 SA 18/03/2012
Mang thai gần 40 tuần mà không thấy dấu hiệu...
Mình cũng đang 40 tuần 3 ngày đây, sáng nay lên bịnh viện bác sĩ khám chỉ đo huyết áp, thử nước tiểu và nhịp tim thai, mọi thứ vẫn ok nên cho về tiếp, 1 tuần sau lên tái khám, nếu như từ giờ tới lúc đó vẫn chưa có dấu hiệu sinh. Bác sĩ mình nói cứ thoải mái, em bé ra lúc nào thì ra thôi, nếu 1 tuần nữa chưa ra mà mọi thứ đều tốt (ối đủ, tim thai tốt, huyết áp, nước tiểu tốt) thì vẫn có thể để thêm vài ngày sau đó nữa, chờ cho chuyển dạ tự nhiên chứ ko can thiệp gì hết. Họ nói như vậy là tốt nhất cho cơ thể, chứ ko đem ra giục sinh hay mổ như bên VN mình. Mình cũng mong con ra sớm vì cũng nặng nề nhiều, nhưng ko lo lắng gì, nếu con trong bụng vẫn đạp, nấc cục hàng ngày thì có nghĩa là con vẫn khỏe. Chúc tất cả chúng ta sớm gặp con. :Rose:
01:48 SA 13/09/2011
g
greenbamboo
Bắt chuyện
1.5k
Điểm
·
5
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Tại sân bay Incheon, Hàn quốc.
Một ngày cuối đông. Bên ngoài trời ảm đạm, xám xám và có mưa phùn. Một cô gái đang lặng lẽ ngồi một góc trên hàng ghế trước cổng chờ lên máy bay. Tóc cô buông xõa dài mềm mại ôm đôi vai gầy, người hơi nghiêng sang một bên, mắt nhắm nghiền. Miệng cô có vẻ như đang nén chặt một điều gì đó, trông có vẻ đau đớn. Gương mặt trái xoan thoáng chút mệt mỏi. Đôi tay nhỏ bé mỏng manh ôm hờ chiếc túi xách vào lòng. Nhịp thở thật nhẹ, chiếc áo khoác màu gạch cua thoáng nhấp nhô. Đó là Naomi. Trong lúc chờ lên máy bay, cô muốn chợp mắt một tí, nhưng xem ra bất khả thi trong cái khung cảnh tất bật ồn ào xung quanh. Đầu cô đau quá. Mắt thì nhức và nóng như xát ớt. Có lẽ cô bị bệnh rồi, sốt hay sao đó, Naomi tự nhủ. Cô cảm thấy mình bất lực vì cơn bệnh đến vào lúc lãng xẹt như thế này, khi mà trong túi y tế cá nhân của cô chẳng còn viên thuốc giảm đau nào, và cô cũng không đủ sức đi lòng vòng sân bay để tìm nơi bán thuốc. Cô đành cố chợp mắt và hi vọng khi lên máy bay tình hình sẽ khá hơn.
- Cô trông không được khỏe lắm… Cô ổn chứ? - Một giọng nam nói tiếng Anh trầm ấm vang lên, trong khoảng cách tai cô nghe thấy được.
Naomi hé mắt ra nhìn. Đầu vẫn đau, mắt vẫn nhức. “Ai vậy? Đang nói chuyện với mình à? Mình đang mơ sao?” Cô như đang mơ ngủ, trong đầu hàng loạt câu hỏi trôi tuột ra, lơ lững như bóng bay. Naomi nhìn thấy ai đó sát lại gần mặt mình, “ôi… mình có đeo mắt kính mà sao nhìn không rõ thế này…“
- Cô ổn chứ? - Tiếng nói trầm ấm đó lại vang lên. Lần này, thêm một cái lay nhẹ.
Naomi giật mình. Cái túi nhỏ trên đùi rơi xuống đất. Giờ thì cô đã tỉnh táo hẳn ra. Cô nhìn thấy một anh chàng đang cúi thấp người nói chuyện với cô. Một chàng trai dáng cao dong dỏng, tóc lòa xòa bao quanh khuôn mặt thanh tú rạng ngời. Chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp xuống tận chân mày, nhưng không thể che được đôi mắt sáng long lanh bên dưới. Đôi mắt sao trời ấy đang nhìn xoáy vào cô, đầy nét lo lắng.
- À, tôi không sao, cám ơn anh quan tâm. - Cô bối rối đáp.
Anh chàng ngồi xuống bên cạnh cô. Anh vui vẻ bắt chuyện:
- Tôi cũng đi chuyến bay này. Đây sẽ là một chuyến bay dài đây. – Anh nhoẻn miệng cười, nụ cười sáng bừng khuôn mặt.
- Vâng, tôi hi vọng mình có thể ngủ được một chút trên máy bay… - Naomi nói, cô cười nhẹ đáp lễ, cảm thấy đầu mình vẫn còn đau quá.
- Cô trông như đang sốt thật đấy… có vẻ mệt mỏi lắm. – Anh nhìn chăm chú vào Naomi. “Hay là tôi đi tìm dùm cô vài viên thuốc vậy nhé?!”
- Không cần đâu, cám ơn anh. Tôi sẽ xin thuốc khi lên máy bay… Vả lại bây giờ cũng sắp đến giờ khởi hành rồi… - Naomi cảm thấy hơi ngượng và có ý tránh ánh nhìn của chàng trai.
- Vậy cũng được… À, nói chuyện nãy giờ mà quên hỏi, cô tên gì vậy? Tôi là Jangji, đây không phải là tên đầy đủ của tôi nhưng tôi thích mọi người gọi tôi như thế.
- Chào anh, Jangji! Cứ gọi tôi là Naomi.
- Xin chào, Naomi!!
Không biết họ đã trò chuyện thêm bao lâu nữa. Naomi chẳng rõ, vì cô đau đầu quá. Chỉ nhớ mang máng Jangji bảo cô hãy chợp mắt chút nữa, rồi anh sẽ đánh thức cô khi đến giờ lên máy bay. Thoáng chốc Naomi thấy mình rơi tõm vào một giấc mơ kì lạ. Cô nghe thấy một giọng nói văng vẳng từ trên cao “Đau đầu ư? Nếu không chịu nổi thì hãy lấy Búa Thần của ta nện vào, một cái… khà khà… một cái là sẽ hết ngay!” Cô còn chưa định thần thì một cây búa khổng lồ hiện ra đuổi theo cô. Cô chạy trối chết để trốn thoát. Mà không được nữa rồi. Nó đã đuổi sát ngay sau lưng. Cô hoảng sợ nhìn cái bóng to đùng của nó đang dần bao trùm lên người cô. Cô chỉ kịp nhắm mắt thét lên… “Á!!!” rồi choàng tỉnh luôn.
Jangji đang huơ tay trước mặt cô. Bàn tay to dài của anh tạo thành một bóng đen to phủ lên mặt Naomi. Có lẽ cô đã nửa mơ nửa tỉnh tưởng cái bóng đen này là của cây Búa thần trong mơ. Thiệt tình, làm cô hú vía một phen. Naomi còn đang mơ màng thì một luồng sức nóng lan tỏa lên gương mặt cô, làm cô tỉnh táo ngay lập tức. Ôi, luồng sức nóng này thật thần diệu, cho dù cô có đang mê man trong cơn mơ nào sâu xa hơn nữa, nó cũng sẽ đủ sức kéo cô về thực tại. Trong một giây, cô cảm thấy tim mình ngừng đập, tay chân cứng đơ khi nhìn đôi tay ấm nóng của Jangji đang ôm lấy gương mặt mình, gọi như giục:
- Mọi người bắt đầu xếp hàng lên máy bay rồi, chúng ta cũng phải đi thôi! Cô để hành lý tôi xách giúp cho. Cô tự đi được chứ?
- Vâng… à, tôi tự đi được mà. Không sao đâu! – Sau giây phút ngộp thở đó, Naomi cảm nhận khuôn mặt mình bị sức nóng kia lan tỏa mà không kịp phòng bị, trở nên phừng phực như lửa đốt. Chẳng cần soi gương, cô vẫn dám chắc mặt mình đang đỏ như gấc chin. Nghĩ thế, cô lúng túng vừa đáp lời Jangji, vừa tìm cách quay mặt khuất sang một bên để Jangji khỏi nhìn thấy.
Cô vươn người lấy vali xách tay nhưng Jangji đã nhanh tay xách nó đi giúp cô. “Để tôi xách giúp cho mà.” Naomi gật nhẹ đầu và nói “Vâng, cám ơn anh.”
Cô choàng chiếc túi đeo nhỏ qua vai, rồi tiến đến dòng người đang xếp hàng trước mặt. Cô nhận thấy mình vẫn còn mệt lắm, đầu vẫn đau nhức nhiều, dù rằng ấn tượng “hỏa khí” ban nãy đang ồ ạt chiếm lấy tâm trí cô. Cô len lén quay ra sau, liếc thấy Jangji đi sát phía sau lưng cô. Bất giác cô nhủ thầm “Nguy hiểm! Con người này… thật nguy hiểm!” Không nguy hiểm sao được, Naomi mới quen anh ta một lúc mà “hắn” đã có cơ hội đụng chạm da thịt với cô rồi, lại ngay dưới cái danh nghĩa nghe qua rất ư là tốt bụng hảo hán – đánh thức cô để kịp lên máy bay.
………………………………………………………………………………………………………………………..
Lên máy bay, Jangji giúp Naomi cất hành lý nơi cô ngồi, rồi anh về chỗ của mình. Naomi dĩ nhiên không quên cám ơn anh chàng nghĩa hiệp, đồng thời cô cũng cám ơn cái vé máy bay của anh đã in ra một cái chỗ ngồi “rất an toàn” đối với cô trong tình huống này. Cô ngồi ở dãy ghế thứ ba, trong khi Jangji phải đi tuốt luốt xuống phía cuối máy bay.
Trên những chuyến bay lộ trình dài thường có màn hình tivi trước mặt để hành khách xem phim, nghe nhạc giải trí cho qua thời gian. Bình thường thì Naomi sẽ thấy thích thú với việc này, cô sẽ mở tivi ngay khi chương trình phát sóng được khởi động. Nhưng lần này, vì cô không được khỏe nên cô chỉ muốn ngủ. Kế hoạch là cô sẽ chờ tiếp viên đi ngang để xin viên thuốc hạ sốt hay giảm đau gì đó, rồi sẽ làm một giấc. Cô hi vọng cơn bệnh vô duyên này sẽ mau rời bỏ cô.
Mười phút trôi qua, kế hoạch đã hoàn thành. Cô xin được cả hai loại thuốc, hạ sốt và giảm đau. Cô mừng thầm “Mình được cứu rồi! Giờ mình sẽ đánh một giấc dài.” Cô kéo cái gối nhỏ và cái mền mà tiếp viên vừa trao cho, đặt mình ở một tư thế hơi ngả sang một bên. Cô ru mình vào giấc ngủ.
………………………………………………………………………………………………………………………..
- Naomi ơi! Naomi! Cô phải thắt dây an toàn vào. Máy bay sắp cất cánh rồi!
Naomi choàng tỉnh. “Hả, ai vậy?” Theo phản xạ, cô ngó sang hai bên. Sau vài giây định thần, cô thấy gương mặt đang nhìn mình cười cười hình như cô có quen ở đâu đó. “À…à… anh chàng nguy hiểm! Ái chà, trời thử thách lòng người…”
- Jangji?? Sao anh lại ngồi đây? - Cô buột miệng hỏi.
- Ghế bên cạnh cô còn trống, sẽ không có ai ngồi nên tôi đã xin tiếp viên cho tôi lên ngồi với cô. Mà cô thắt dây an toàn ngay đi. Máy bay sắp cất cánh rồi.
Naomi vừa thắt dây an toàn, vừa hơi bất an lại pha chút trào phúng. Lúc này cô mới thấm thía câu “Chạy trời không khỏi nắng”, mà cái “nắng” này đây, là lửa đỏ, là hỏa khí phừng phực. Cô đã nếm trải sức đốt của nó rồi. Cô đã tưởng mình thoát, không ngờ run rủi cho “nắng” bay từ phía cuối máy bay lên đây đậu ngay cạnh cô, chắc tính “đốt” cô thêm lần nữa. Lạy trời, cô vừa có vẻ đỡ mệt nhờ hai viên thuốc cảm, người cô đang tích cực hạ bớt nóng sốt vì bệnh, có khi nào thân nhiệt sẽ lại tăng cao vì… “nắng” hay không? Khổ thân cô quá! Naomi ơi, kiếp trước mi có nợ nần gì anh ta không? Chắc là oan gia quá! Đang suy nghĩ cô buột miệng thốt ra hai chữ:
- Oan gia…
- Hả?? Oan gia?? – Anh quay sang hỏi cô.
Naomi chữa sự sơ ý của mình thành câu nói đùa:
- Ừ, chắc cũng có khi chúng ta là oan gia của nhau, nên mới hay chạm mặt!
Anh phá lên cười. Nụ cười thật sáng, thật đẹp.
Máy bay cất cánh. Họ rời Incheon, rời đất nước Hàn quốc xinh đẹp.
Các bạn nào quan tâm xin vào link xem tiếp. Thân chào.@};-