Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Anh bán cám lợn
Chương 11: Chủ tịch bị lừa rồi
Trong phòng bác sĩ xử lý vết thương, phía bên ngoài chủ tịch ánh mắt hình viên đạn, tưởng chừng muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.
- “Ranh con, có cần tôi nhắc lại cho cô người phụ nữ trong kia là ai không?”
Cô Đạm sợ co rúm cả người, giọng nói run cầm cập.
- “Dạ dạ… em biết, anh bớt giận ạ!”
- “Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện trèo cao, hiểu chưa?”
- “Em đâu có, em thề, em chỉ là…chỉ là…chị ấy hỏi em về quan hệ của em và anh…em run quá, nên nhỡ tay…”
- “Cô ta ẩm ương thế, biết gì mà hỏi?”
- “Em thề em nói thật …”
- “Nhiều lời…BIẾN.”
Chủ tịch nhất thời nóng giận, cô Đạm biết thời thế nên vội vàng cun cút bỏ đi. Hoàng Thế Lân lúc này mới mở cửa phòng, tâm trạng của hắn cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.
- “Lão già kia, bỏ cái tay ra đi. Già rồi còn dê.”
Ông bác sĩ nghe mà méo cả mặt, băng bó mà không dùng tay thử hỏi dùng gì đây?
Chân chăng?
Chủ tịch có vẻ cũng tự thấy mình vô lý nên hắng giọng e hèm.
- “Nhanh nhanh lên, xử lý có vết bỏng thôi cũng lâu la kề rề.”
- “Dạ.”
Thuốc nhúng vào phần da thịt bị bỏng xót tê người, Trương Mỹ Ái Như bình thường cao ngạo bao nhiêu thì giờ lại thỏ non yếu ớt bấy nhiêu.
- “Đau quá à, anh Lân ơi Như đau…đau chết mất ý…Như sắp chết rồi cũng nên…á…xót quá…”
Nàng vừa kêu vừa khóc, mắt long lanh mọng nước hại hắn sốt hết cả ruột. Chân tay lóng ngóng chẳng giúp gì sất, chỉ biết nhấn điện thoại trút giận sang người khác.
- “A lô…tổng giám đốc Cám Lợn đấy à…ai…còn ai được nữa? Bố mày đây! Lập tức điều cô Đạm về lại bộ phận của giám đốc Phân cho tôi…còn nữa…ngay ngày mai cho xuống nông trại bò sữa tập huấn, bao giờ bốc đủ ba kí lô c…ứ…t… thì thôi…”
Tổng giám đốc Cám Lợn choáng váng, nhẹ giọng khuyên nhủ.
- “Chủ tịch…dù gì cũng là đàn bà con gái…xin chủ tịch suy xét kỹ càng…”
Hoàng Thế Lân ngập ngừng một lát khiến ông Cám Lợn mừng thầm, cứ nghĩ ít nhiều chủ tịch nể tình cái thân già trung thành bao nhiêu năm, ai ngờ ngài phán câu xanh rờn.
- “Rồi, nghĩ kỹ rồi, cô ta không bốc thì ông bốc, thế nhé.”
Sau đó cúp máy đánh rụp, rất chuẩn phong cách chủ tịch CL Group.
Trương Mỹ Ái Như nén cười đến nội thương, kể ra nàng cũng có năng khiếu ra phết. Bụng thì sướng phơi phới mà nước mắt vẫn chảy như suối mới tài chứ.
Chủ tịch đợi mãi tên bác sĩ chết bầm mới xong việc, hắn bồng vợ xuống xe rồi lái thẳng về nhà. Bây giờ phu nhân như con điên ấy, lại còn bị thương nên hắn thèm chấp, mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm.
Nàng bảo hắn đút cơm hắn liền đút.
Bảo hắn ngồi xem phim tình cảm tâm lý sướt mướt hắn cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Rồi nàng đau, đêm nàng không ngủ được, bám hắn rúc hắn đến nồng nhiệt. Váy ngủ của nàng mỏng manh, chỗ nhấp chỗ nhô làm hắn cứng hết cả người.
Nơi nào đó, núc na núc nỉu thiêu cháy con mắt hắn.
Nơi nào đó, mơn mởn mịn màng khiến lòng hắn rạo rực.
Hoàng Thế Lân, trong vô thức đã không thể nào kiềm nén nổi, quy tắc với chả quy luật, gái trinh với chả không trinh, vứt.
Vứt hết.
Khoảnh khắc này, hắn chỉ biết hắn khao khát đến phát điên.
Nhịn bấy lâu nay vậy là đã quá đủ rồi, thêm chắc hắn bệnh mất. Chủ tịch CL Group khẽ áp môi mình lên môi phu nhân, nhẹ nhàng mơn trớn khơi gợi. Trương Mỹ Ái Như hoang mang vãi linh hồn, nhưng nghĩ cho cùng cũng chỉ là một cái hôn thôi mà.
Ừ, mất mát quái gì đâu.
Phu nhân tỏ vẻ ngây thơ, ngượng ngùng đáp lại, dịu dàng mân mê đôi gò má chồng yêu. Nàng chắc mẩm hắn có quy tắc của mình, nàng yên tâm trêu đùa cùng hắn.
Vậy mà không ngờ, tên khốn nạn đó dám đi quá giới hạn, bàn tay nóng rực mò mẫm xuống nơi đẫy đà nào đó, ra sức đè ép khiêu khích. Trương Mỹ Ái Như lửa giận phừng phừng, một phát đạp bay chủ tịch xuống gầm giường.
Thực ra đó chỉ là tưởng tượng của nàng thôi.
Sự thật là, khôgn những chẳng đạp nổi hắn mà còn khiến vết bỏng của mình đau rát luôn. Hoàng Thế Lân thấy phu nhân kêu khóc thảm thiết thì hoảng hốt vùng dậy chạy xuống lấy bông băng thay lại cho vợ.
-“Đau…Như đau…bảo cái Cúc hay cái Mít lên đây thay cho Như…anh Lân vụng lắm…đau…”
Phu nhân kêu oai oái, chủ tịch thở dài an ủi.
- “Chúng nó về rồi còn đâu.”
- “Thế thì bảo ông Lựu đi.”
- “Điên à?”
Hoàng Thế Lân bực mình quát, Trương Mỹ Ái Như sụt sịt nức nở.
- “Sao quát Như? Như ngoan thế sao quát Như? Anh Lân không thương Như nữa à? Không thương Như thì để Như về ở với bà…”
- “Thôi thôi anh thương Như mà, chỉ là…anh không thích thằng khác chạm vào da dẻ của Như.”
- “Sao anh lại không thích?”
Ừ, sao nhỉ?
Hỏi hay đấy!
Hoàng Thế Lân đăm chiêu suy nghĩ, nghĩ mãi không ra đành chém gió.
- “Tại anh yêu Như đấy, yêu nên mới ghen, ghen nên mới không muốn cho ai chạm vào Như.”
Phu nhân nghe mà ngứa cả tai, nhưng vẫn giả bộ tươi cười roi rói, dịu dàng đặt một nụ hôn lên cơ ngực rắn rỏi của hắn, ngọt ngào thủ thỉ Như cũng yêu anh Lân.
Tim gan chủ tịch tự dưng mềm nhũn à, đâm ra đầu óc cũng hơi bị ẩm, phu nhân sai xuống rang ngô ăn đêm cũng ngoan ngoãn tuân lệnh.
Chủ tịch cõng vợ xuống nhà, để nàng trên ghế rồi bốc nắm hạt ngô tẻ cho vào một cái nồi lớn, vặn lửa nhỏ rồi đập nắp vung kín. Chỉ một lát sau đống hạt ngô đã nở lộp bộp rất đẹp mắt.
Hắn với một cái chảo khác, đảo qua thành phẩm với bơ và đường, món bắp rang bơ thơm phưng phức đã hoàn thiện.
Phu nhân trông mà trố hết cả mặt.
Chưa bao giờ nàng nghĩ, chủ tịch CL Group biết nấu ăn, không những thế còn rất thành thục nữa chứ.
- “Anh Lân giỏi ghê ta…cho Như ăn với…”
Nàng nũng nịu, hắn búng tai vợ trêu lại.
- “Không cho…hồi lớp tám anh làm cho Như một lần, nhưng Như chê đó.”
Hả? Thế à?
Thế mà không nói sớm, lại tưởng hắn mua ngoài vỉa hè chứ?
- “Ơ nhưng Như chẳng nhớ gì cả ý…cho Như ăn đi nha…”
Phu nhân chẳng đợi chồng gật đầu, nàng len lét bốc một ít bỏ miệng nhai tỏm tẻm, ngon ơi là ngon ý.
Khen ngợi mùi mẫn làm chủ tịch sướng phổng hết cả mũi.
- “Như cứ mãi ngu ngu như này có phải “dễ sương” không? Ngày xưa đanh đácá cày như con rồ ấy.”
Hoàng Thế Lân vô thức buột miệng, Trương Mỹ Ái Như tức tím mặt tím mày mà vẫn phải cố nén, xị mặt bĩu môi làm nũng.
- “Anh Lân chê Như…Như…Như ghét anh Lân á.”
Đoạn nàng tập tễnh bỏ lên gác.
Hắn phì cười, lật đật chạy qua chỗ phu nhân, ôm ngang bụng nàng rồi vác trên vai.
- “Anh kể Như nghe từ năm lớp chín anh đã có khả năng bồng vật thể nặng sáu mươi cân chạy đi chạy lại mà vẫn cảm thấy nhẹ tễnh như không luôn á.”
Chủ tịch khoe khoang, phu nhân phụng phịu.
- “Anh Lân vác gái chứ gì? Như biết thừa nha.”
- “Gái quái gì mà gái. Vác lợn đó, hồi đó con lợn nái nhà anh khó đẻ mà chẳng có xe nên anh bế nó tới cuối làng tìm bác sĩ thú y.”
- “Vâng ạ.”
- “Nhưng bế Như sướng hơn bế lợn nhiều Như ạ.”
Trương Mỹ Ái Như nghiến răng ken két, dám so sánh nàng với lợn, chủ tịch gan to thật đó.
- “Sao lại thế ạ?”
- “Tại Như gầy hơn với cả thơm hơn, con lợn nhà anh hồi rình à. Chẳng hiểu sao con lợn đực lại có thể chịch nó nữa, đúng là cái loại ăn tạp.”
Chủ tịch hồn nhiên như thằng điên, trong lòng phu nhân dâng lên một sự khinh bỉ không hề nhẹ.
Vâng, con lợn đó ăn tạp thì chủ tịch hai năm bao nuôi 73 em gọi là ăn gì đây?
Nói chung chủ tịch đổ đốn nhưng vẫn là được cái tính quân tử, không bao giờ ép buộc đàn bà.
Nàng đau, nàng khóc, nàng mè nheo, hắn chỉ ôm nàng rồi vỗ về thôi chứ không có làm gì sất.
Sáng hôm sau nàng không muốn tới “trại tâm thần” nên hắn cho nàng đến công ty chơi. Gọi quá lên là trại tâm thần chứ nơi đó sạch sẽ sang trọng mà, toàn bệnh nhân ẩm ương nhưng phải có thẻ VIP mới được vào đó.
Nhưng Như không thích thì anh Lân cũng không ép.
Anh cho Như ở phòng anh, còn anh đi họp hội đồng quản trị. Phu nhân đợi chồng đi rồi mới sai người gọi cô Đạm lên phòng. Anh bán cám lợn, viết bởi nhím, thuộc về wattpad và wordpress nhà nhím. Những trang khác là sao chép trái phép.
Dù sao cũng là phận đàn bà với nhau, nhiều lúc bực thì bực thật nhưng nàng cũng không muốn quá tàn độc. Nàng buông lời cảnh cáo mà thậm chí không thèm ngẩng mặt lên nhìn cô, tay vẫn chọn màu để tô tô vẽ vẽ, thản nhiên như không.
- “24 giờ, tôi cho cô 24 giờ để cuốn xéo khỏi công ty.”
Cô Đạm lạnh cả gáy, phu nhân không bị ngốc.
Thì ra là vậy, cô đã linh tính rồi mà. Người ghê gớm như chị ta sao điên dễ thế được.
Cô Đạm nuốt hận, cố gắng ngọt nhạt nói.
- “Xin chị tha cho em, em thương anh Lân là thật lòng, em muốn được ở cạnh chăm sóc anh ấy.”
Sợ thật, hôm nọ vừa mới bảo không dám trèo cao, thế nào mà hôm nay đã em thương anh Lân là thật lòng.
- “Chị không thích nói nhiều lời đâu Đạm ạ, em về suy nghĩ kỹ đi.”
Cô Đạm ấy thế mà lại ngang, cố tình đứng ngoài cửa đợi tới lúc chủ tịch về. Vừa trông thấy Hoàng Thế Lân cô đã khóc lóc thút thít.
- “Chủ tịch bị lừa rồi. Chị Như không ngốc, chị giả bộ đó.”
Phu nhân ở trong phòng nghe tố cáo mà phát hoả, ngay lập tức đổi bộ mặt ngây thơ, mắt tròn xoe long lanh chạy ra đón chủ tịch. Cô Đạm cũng chẳng vừa, tiếp tục trình bày.
- “Nếu không tin anh có thể xem lại camera, sự thật sẽ được sáng tỏ.”
Trương Mỹ Ái Như há hốc luôn, Hoàng Thế Lân, hắn điên rồi. Phòng làm việc mà cũng gắn camera ư? Đúng là khôn ba năm dại một giờ mà, chưa gì đã bị em Đạm chơi cho một vố thế này có đau không cơ chứ?
02:58 SA 05/01/2017
Anh bán cám lợn
Chương 10: Thách thức đầu tiên
Anh họ Dương, tên Dương Quang Huy. Anh là trợ lý đắc lực nhất của Trương Quốc Hùng, cũng là bạn tâm giao từ nhỏ của Trương Mỹ Ái Như. Anh yêu nàng, cái tình yêu cháy bỏng, cái thèm khát lớn lao, nhưng anh biết, sẽ chẳng bao giờ anh có được nàng.
Yêu một người, đâu nhất thiết phải được đáp lại?
Yêu một người, đơn giản chỉ là chứng kiến người ấy được hạnh phúc.
Yêu một người, không nhất thiết phải chiếm một chỗ nào đó trong trái tim họ, chỉ cần, chia sẻ một vài chuyện buồn vui, giữ hộ họ vài bí mật nho nhỏ, đã là quá đủ rồi!
Chuyện nàng giả điên, anh biết. Anh không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối. Anh giúp nàng vài việc lặt vặt. Vừa hay, điện thoại anh đổ chuông, giọng nói của nàng vang lên, vẫn như mọi khi, chảnh chọe, ghê gớm…cớ sao anh lại yêu được cơ chứ???
- “Thế nào? Mày xong chưa?”
- “Xong thì xong rồi, nhưng tao nghĩ mày không muốn nghe đâu.”
- “Nói đi, mệt người!”
Anh mở đống tài liệu, phì cười.
- “Mày muốn nghe trong khoảng thời gian nào?”
- “Ừm…hai năm trở lại đi…”
- “Được! Chắc chưa?”
- “Chắc!”
- “Đừng có sốc nhé!”
- “Sốc gì mà sốc, nói mau lên, lằng nhằng…”
- “Hoàng Thế Lân, chủ tịch CL Group…cũng chính là thằng chồng trên danh nghĩa của mày, trong vòng hai năm, bao nuôi tất cả 73 em gái, đấy là con số thống kê, còn trên thực tế, chưa kể tới tình một đêm… mà sao cưới bao nhiêu năm rồi giờ mày tự dưng quan tâm làm gì?”
Trương Mỹ Ái Như cười khẩy, 73 em gái, giỏi cho phu quân của nàng.
- “Hỏi nhiều, nói tiếp đi.”
- “Hắn chơi rất sòng phẳng, thoáng tính, có em được ba ngày, có em được một tuần, nói chung các em đều phục vụ anh, và vui vẻ nhận tiền ra đi, mày cũng biết thằng chồng mày nổi tiếng khốn nạn rồi đấy, không ngậm mồm cũng không được…Nhưng mà, haha, đối thủ hiện tại của mày là đứa nặng kí nhất, hình như là trụ lâu nhất thì phải Như ạ…”
- “Tao biết, ngay từ lần đầu gặp ở bệnh viện tao đã biết là nó không đơn giản…”
- “Mày kém tự tin tới vậy?”
- “Không phải tao kém tự tin, mà lúc đó tao không nghĩ tao phải bẩn tay…”
- “Thế giờ thì sao? Hoàng Thế Lân đã đắc tội gì với Như bà chằn vậy?”
- “Tội của hắn có kể cũng không hết được, thế mày tra được gì về nó rồi?”
- “Cũng hơi thú vị đấy, nhưng mày phải thề không nói lại cho lão Hùng!”
Cái gì mà lại liên quan tới cả anh trai của nàng, Ái Như hơi sốc.
- “Ừ, hứa!”
- “Tên thật của em là Phương, em đã đổi giấy khai sinh hai năm trước, và tao phát hiện ra, em có dính líu tới anh Hùng nhà mình, nhưng mà rồi thì anh Hùng anh ấy giấu em đi đâu trong hai năm thì tao cũng chịu không thể tra ra, mày biết bản lĩnh anh trai mày rồi đấy…nhớ đừng nói gì đấy, lão cho tao nghỉ việc thì khốn…”
- “Chủ tịch CL cao quý của chúng ta chắc biết chứ nhỉ?”
- “Tao không nghĩ thế, căn bản hắn quá tự tin về bản thân mình…”
- “Là sao?”
- “Nghe nói đàn bà với hắn không quan trọng xuất thân, chỉ quan trọng số đo ba vòng, biết nghe lời và khả năng trên giường…Tao nghĩ thế cũng đúng, làm gì có con thỏ non nào dám giỡn mặt với thằng cáo già như thế?”
- “Tao nghĩ sắp có một con đấy. Được rồi, cảm ơn bạn yêu.”
- “Cảm ơn xuông thôi à, hôn cái đê?”
- “Vớ vẩn, thằng này thích ăn đòn à?”
- “Rồi, rồi…em không dám, chào chị!”
- “Bye…”
- “À Như ơi!”
- “Sao mày?”
- “Mày có tính…li dị không? Mày có hạnh phúc không?”
- “Việc đó mày không phải lo…”
…..
Phu nhân CL Group cúp máy, hít một hơi thật dài. Dù sao cũng nên vậy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nàng đứng trước cửa phòng 1510. Khách sạn này cách âm “tốt” thật, tiếng thở gấp, tiếng nũng nịu, mè nheo…chỉ cần ghé tai sát, là có thể nghe thấy rõ mồn một.
Cái con người trong kia, vậy mà nàng còn tưởng hắn yêu nàng, bất chấp mạng sống để cứu nàng cơ đấy? Còn tưởng, đời này rốt cuộc đã tìm được tình yêu đích thực. Hay cho cái danh phu nhân CL Group, nàng cười, chua xót, ngán ngẩm…Nhưng dù sao nàng cũng muốn, hắn ít nhất nhận được một bài học nhớ đời.
Ba tiếng cốc cốc cốc vang lên.
Bên trong vẫn tiếp tục không màng thế sự.
Thôi thì đành.
- “Chồng yêu ơi chồng có ở trong đấy không?”
Giọng thỏ non dễ sợ. Ngay lập tức có hiệu quả, hai diễn viên chính sau 10 phút mở cửa. Chị thì nằm trên giường, ốm tưởng sắp chết rồi. Anh sơ vin nghiêm chỉnh tới mức, cúc áo còn cài lệch.
- “Sao em tới đây?”
Giọng e hèm, uy nghiêm kinh hết cả người. chúng mày, bà điên lắm rồi đấy. Cố nén, phu nhân tươi cười.
- “Thích quá, cuối cùng cũng tìm được chồng rồi nhá, Như tìm chồng mãi, cứ tưởng chồng bỏ Như đi mất rồi…”
- “Ngoan, anh đã nói sang thăm cô Đạm rồi mà!”
- “Nhưng mà lâu quá à?”
Nàng liếc một vòng. Đi công tác mà cũng mang theo tới 3 chiếc túi Hermes, chồng à, chồng cũng chi thoáng thật đấy.
- “Anh thương, mình về nào…”
- “Chồng ơi sao cúc áo chồng bị lệch thế? Như cài lại cho chồng nhé!”
Chủ tịch tái mặt, phu nhân vẫn hồn nhiên như cô tiên, cởi áo chồng, vuốt ve cơ bắp săn chắc, rồi lại mặc áo, ngay trước mặt cô Đạm.
Đoạn, nàng quay ra hỏi han.
- “Ôi chị quên mất, Đạm ốm à em, Đạm nhớ uống thuốc đầy đủ vào nhé…”
- “Dạ…em…em đỡ rồi ạ…”
- “Đỡ thật à, sao người em toát nhiều mồ hôi vậy? Chắc là bị nặng lắm rồi…”
Nàng lấy khăn mùi soa, chân thành lau trán cho cô.
Đúng lúc đó, trợ lý chủ tịch báo cáo, đối tác mời chủ tịch đi tham quan trang trại nuôi hải sản. Lúc đầu chỉ định ba người đi thôi, nhưng cô Đạm ham việc, nhất định muốn theo.
Cô Đạm cô ốm quá, đi nghiêng đi vẹo. Chồng nàng có vẻ muốn đỡ, cô lại e lệ từ chối, ngứa mắt quá, phu nhân lên tiếng.
- “Chồng ơi em Đạm bị ốm nặng quá, chồng đỡ em ấy với, kẻo em ấy lại ốm nặng thêm…”
Chủ tịch nhìn phu nhân, đúng là ấm đầu thật. Lại còn bảo chồng mình đỡ người khác, được thôi, hắn đỡ thư kí hắn, xem nàng chịu được bao lâu?
Không được như hắn mong muốn, hắn đi với thư kí, thì nàng nói chuyện bi bô với trợ lý hắn đằng trước. Nàng hơn tên trợ lý 5 tuổi, mà sao trông họ đi với nhau, xứng đôi đến thế?
Tên đó mặc áo sơ mi đơn giản, nàng diện váy vàng tươi rói, nổi bật làn da trắng muốt. Họ đi với nhau, sáng bừng sức sống. Còn chủ tịch đỡ cô Đạm đằng sau, yếu đuối lạ kì.
- “Chào chủ tịch ạ!”
Tên trợ lý bối rối.
- “Chủ tịch…chủ tịch ở đằng sau ạ…”
Người ra đón họ phát ngượng, hắn nghe nói phu nhân xinh đẹp nổi tiếng, nên đoán phu nhân là người đằng trước này, vậy suy ra chủ tịch là người đi cạnh phu nhân, ai ngờ…
Hoàng Thế Lân giận sôi cả máu, Trương Mỹ Ái Như xem ra không để ý lắm, nàng chưa bao giờ xem trại nuôi hải sản cả, thực ra rất thú vị nha, tên trợ lý này cũng biết nhiều thứ lắm, nghe rất hay.
- “Gọi anh là gì?”
- “Dạ…phu nhân, phu nhân gọi em là gì thì em là thế ạ!”
Lẻo mép ghê ta.
- “Tên anh là gì?”
- “Dạ, tên em là Hải ạ.”
Hải cứ khép nép dạ vâng mãi, làm phu nhân phì cười. Nàng bắt một con cua, đặt vào tay hắn, vậy mà hắn vẫn để yên mới sợ chứ. Bị cua cắp vẫn nín nhịn.
- “Điên à? Không biết đau à?”
- “Dạ, phu nhân vui là được ạ!”
Nàng cảm động, xoa xoa tay cho hắn, khen hắn tốt. Hắn dẫn nàng đi xem hết các trang trại, kể nhiều chuyện lắm, hắn còn trèo cây hái xoài xanh cho nàng ăn, tạm thời, nàng quên béng mất kế hoạch trả thù.
Phía xa xa, ai đó đã đen hết cả mặt. Chủ tịch CL Group, bây giờ rất là khó chịu, phải chăng trời nóng quá sao?
- “Như!”
Cô Đạm rời khỏi người chủ tịch, suýt nữa thì ngã. Phu nhân bị gọi, giật bắn cả mình.
- “Dạ!”
- “Đi về thôi…”
Nàng đang nhai xoài, mồm xồm xoảm hỏi.
- “Sao vậy? Em Đạm hết ốm chưa chồng?”
- “Hết rồi!”
- “Vâng!”
Phu nhân khó hiểu nhìn chồng, tên này, gặp đối tác có gì bất lợi à?
……
……
Về tới nhà, ai đó ngây thơ tròn xoe hỏi.
- “Chồng ơi, chồng mệt à?”
- “Anh không mệt!”
- “Sao chồng khó tính vậy?”
Hoàng Thế Lân uống ngụm nước, hắn cũng không hiểu, sao hắn khó tính vậy.
- “Ừ thì mệt…”
- “Vợ hỏi thật chồng một chuyện nhé, chồng phải trả lời thật…”
- “Ừ!”
- “Ngoài bà nội ra thì ai là người chồng yêu thương nhất?”
Chủ tịch tý sặc, ngài ngây người. Hỏi rất hay, một câu hỏi mà chính hắn cũng không biết câu trả lời. Nhưng nhìn đôi mắt long lanh ngây thơ, bờ môi mọng đỏ đang cắn kia, hắn đành giảo biện.
- “Tất nhiên là vợ rồi…”
, sáng vừa mới chơi xếp hình với thư kí, tối về đã lẻo mép như thế rồi. Tên này, đúng là bỉ ổi. Đợt này không trị hắn nàng thề không phải là cháu gái Trương Đại Phước!
Cũng từ đợt đi công tác ấy, vợ chồng nhà chủ tịch ngủ chung, Nàng biết, nguyên tắc của hắn là không bao giờ động tới gái đã mất trinh, chính vì thế, nàng càng yên tâm đạp gác đè. Hoàng Thế Lân đêm qua đêm, đau khổ khổ đau.
……
……
Một ngày đẹp trời, Trương Mỹ Ái Như nhận được tin nhắn: “Trưa nay anh đi ăn cơm với đối tác, em tự ăn một mình!”. Nàng mừng lắm, sửa soạn áo quần tới công ty chơi, đối tác cái gì chứ, chẳng phải là anh chị lại đú đởn với nhau sao? Nàng muốn xem bộ mặt của họ khi bị bắt gian nha, rất là sung sướng!
Hứng khởi tới công ty, ai ngờ hắn đi nhậu với đối tác thật. Nàng được thư kí của hắn tiếp đón rất nhiệt tình.
Hai chị em trò chuyện, tâm sự, “vui ơi là vui”.
Chợt, nàng rơm rớm nước mắt, hỏi han.
- “Đạm à, chị nghe mọi người trong công ty nói, chồng chị thương Đạm lắm phải không?”
Cô thư kí nghe mà giật mình, vội vàng phủ nhận.
- “Đâu có đâu có, chị nghe linh tinh rồi, miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ…”
- “Thế Đạm có thích anh Lân không?”
- “Ặc, sao em dám trèo cao thế cơ chứ…”
kiếp, bà mày đã cho cơ hội nói thật rồi nhé. Thôi được rồi, nàng sẽ cho ả, một đường thoát cuối cùng, nhận hay không là sự lựa chọn của ả.
- “Nhưng Đạm này, em xinh đẹp như này, để gần anh ấy, Như không yên tâm đâu, dù em có trong sạch, thanh cao nhưng đàn ông mà, ai chả ham của lạ, hay thế này nhé, em chuyển sang công ty của nhà chị làm đi, làm trợ lý cho anh Hùng nhà chị, đảm bảo lương gấp ba ở đây, em đồng ý không?”
Cô kinh ngạc nhìn phu nhân, lời này nói ra, liệu nàng ta bị điên thật hay trả vờ? Nhắc tới Trương Quốc Hùng, là phu nhân đã biết quan hệ của cô và hắn? Hay chỉ là ngu ngơ ích kỉ muốn giữ chủ tịch làm của riêng?
Dù sao vẫn nên cẩn trọng, dù sao thì cô cũng muốn thử. Trương Mỹ Ái Như, chị ta có xuất thân cao quý, nhưng cô cũng không ngại đâu, ngược lại, thú vị là đằng khác. Tách trà nóng trên tay cô lùi dần về phía phu nhân, liệu bị đổ cả tách trà này lên người, chị ta có lộ bộ mặt thật không nhỉ?
Trương Mỹ Ái Như, nàng từ nãy quan sát phản xạ của Đạm, nàng nhìn rất rõ từng cử chỉ, từng nét mặt. Và dù cô ta rất nhanh, nàng vẫn biết cô ta định làm gì. Nàng thừa sức tránh, nhưng tại sao phải tránh? Khi mà liếc ra phía cửa, chủ tịch đang đi tới!
Mọi việc tính toán của cô Đạm diễn ra đúng như kế hoạch. Chỉ có điều kết quả thì hơi khác. Cả tách trà đã đổ được lên người phu nhân, nàng không trách, không mắng, chỉ òa khóc như một đứa trẻ. Không ngờ nhất, chủ tịch từ đâu tiến tới hốt hoảng.
- “Cô làm cái quái gì vậy?”
- “Em…em nhỡ tay…”
- “Như nóng quá, huhu…nóng quá à…”
Phu nhân mếu máo, mắt mũi tèm nhem, nước nóng làm cho đùi nàng đỏ rực, nhìn vào rất thương xót. Chủ tịch tự dưng thấy hơi nhói, việc đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn, không phải là sợ bà, mà là mau chóng gọi bác sĩ riêng.
02:54 SA 05/01/2017
Anh bán cám lợn
Chương 9: Người tình và vợ
- “Anh sao vậy anh?”
- “Thôi thôi, không phải gọi ông bà đâu…”
- “Nhưng Như buồn lắm à, chơi một mình chán lắm à…”
Trương Mỹ Ái Như, làm màu xong, chính nàng cũng thấy nghẹn, trời đất, tài giả nai của nàng, có một không hai nha, bây giờ nàng mới biết đấy, haha!
Hoàng Thế Lân gặp phải chiêu khó, câm như hến.
Vợ hắn tay đã nghịch điện thoại, đã chuẩn bị nhấn số của bà nội hắn rồi, thôi đành, hắn gọi người giúp việc, nói sai đưa cô Đạm về nhà. Còn mình, thì…hi sinh vì nghĩa.
- “Anh, chồng ơi!”
- “Gọi gì anh nào?”
- “Mình chơi cái gì bây giờ?”
Hoàng Thế Lân còn đang tức lắm, cố nín.
- “Chơi gì tùy em!”
- “Hôm qua Như mới xem trên ti vi nha, có trò cưỡi ngựa hay lắm, chồng chơi với Như nhé!”
- “Ừ!”
Cứ tưởng cưỡi ngựa là đưa phu nhân đi cưỡi ngựa, ngờ đâu, cưỡi ngựa là hắn làm ngựa, phu nhân cưỡi. Đời chủ tịch CL, thật sáng sủa quá mà.
Phu nhân ngồi trên lưng, còn chủ tịch thì bò quanh phòng, chốc chốc nàng lại mè nheo.
- “Nhong nhong, ngựa đi nhanh lên nào ngựa!”
- “Đang cố đây…”
- “Chồng ơi chồng làm ngựa yếu quá!”
Hắn đành cố gắng bò thật nhanh quanh nhà. Nàng bên trên, cười không ngậm được miệng.
- “Ngựa ơi ngựa kêu đi!”
Phu nhân ra lệnh.
- “Kêu gì?”
- “Kêu tiếng ngựa kêu ý!”
Con dở hơi này, đã điên lại còn khùng, đã ngồi trên lưng thì chớ, lại còn bắt hắn kêu, thôi không chấp loại bệnh tật, đầu óc chập cheng, hắn đành hí lên một tiếng vang trời.
Phu nhân nghe chừng thấm lắm, nhưng vẫn phụng phịu.
- "Đấy không phải tiếng ngựa kêu!”
- “Thế tiếng ngựa kêu là gì?”
- “Là gâu…gâu…gâu…”
- “Ặc, đó là tiếng chó kêu mà!”
- “Là tiếng ngựa…”
- “Là chó, em không biết đó thôi, ngốc quá…”
- “Huhu, anh chê Như ngốc, chê Như không biết gì, rõ là ngựa kêu gâu gâu mà…huhu, anh không thương Như nữa, Như buồn lắm…huhu…”
Chủ tịch điên hết cả máu, bật dậy. Hắn bật rất nhẹ, mà chả hiểu thế nào, phu nhân lại ngã bay ra sàn, đầu sưng vếu. Ái Như, vừa hay lợi dụng thời khắc, bù lu bù loa lên, vang hết cả nhà, khóc lóc rấm rứt. Hoàng Thế Lân không còn cách nào khác, đành phải vừa cõng vợ, vừa sủa hai tiếng GÂU GÂU.
- “Như mệt rồi, Như không muốn chơi nữa!”
Ngồi không mà cũng mệt được sao? Chủ tịch bã cả mồ hôi, vừa vui vừa mừng. Đang định đi tắm thì phu nhân đã ôm chầm lấy.
- “Anh ơi đưa Như đi ăn KFC!”
- “Hả?”
- “Đi mà, đi mà…anh không đưa Như đi thì Như bảo bà đưa như đi vậy!”
- “Được rồi, được rồi, anh đưa…anh đưa…”
…..
Phu nhân CL cũng là định giả nai hai ba ngày gì đó thôi, rồi li dị quách đi cho nhẹ nợ. Nhưng hành hạ Hoàng Thế Lân, không hiểu sao lại mang tới cảm giác mạnh đến vậy, nàng đành mua chuộc bác sĩ.
Chủ tịch có sinh nghi, nhưng bác sĩ vừa nhận nhiều tiền, vừa là thân thích nhà họ Trương, vừa là bác sĩ nổi tiếng khoa thần kinh học, tuyệt nhiên lời lẽ, khiến hắn tin sái cổ. Căn bản, một phần cũng là do phu nhân diễn quá đạt.
Vài lần chủ tịch thử thử, nhưng nàng cứ ngu ngơ như con bò, chủ tịch hết thuốc chữa, đành theo ý bà, đến trường xin cho vợ tạm nghỉ làm một kì, tăng cường người giúp việc tới chăm sóc.
Trương Mỹ Ái Như cũng biết, hắn là trụ cột của CL, vì vậy nàng chỉ trêu mấy ngày, còn vẫn cho hắn thời gian đi làm. Lúc nào hắn về, nàng ắt có thuốc trị. Còn cô Đạm ư? Cứ để đó, loại gái thấy người ta có vợ rồi mà vẫn sán, nàng xử ả sau!
…..
Lại nói tới cô Đạm, dạo này cô cũng được lên đời. Chủ tịch dạo này không có thời gian bên cô nhiều, thấy cô thiệt thòi nên bù đắp bằng vật chất rất hậu hĩnh, dù cô có không lấy, hắn nhất nhất bắt ép phải nhận, cô nào có cách khác.
Chủ tịch muốn giữ kín, nhưng giữ sao nổi, chủ tịch chơi gái, cả công ty ai mà không biết, chỉ có điều không ai nói ra thôi, giờ phu nhân ngu ngu ngơ ngơ, cô chính là bà lớn thực sự ở công ty, ai làm gì, muốn gì cũng phải nể nang nha!
Đang nghĩ vẩn vơ thì bóng dáng quen thuộc lướt qua, cô hiền dịu đi vào phòng hắn.
- “Anh, anh mệt không ạ?”
- “Có thể không mệt sao? Ở với một con điên tôi cũng sắp điên theo rồi…”
Hắn bực tức, các thứ trên bàn loảng xoảng theo.
- “Dạ, anh bớt giận, em làm chút gì đó cho anh ăn nhé!”
- “Được!”
Chủ tịch cùng thư kí, vui vẻ ăn, vui vẻ trò chuyện. Mệt mỏi, bực dọc, cộng thêm dự án cung cấp hải sản ở Nha Trang, hắn nhân cơ hội hôm nay sẽ cùng cô đi du lịch một bữa, việc này bà hắn cũng đâu trách được, là việc công mà.
Lúc hắn gọi về, vợ hắn còn rất nghe lời, ngoan ngoãn dặn dò hắn giữ gìn sức khỏe.
Ấy vậy mà lúc hắn vừa mới đàm phán xong, đêm tối định về xả stress với tình nhân, thì nàng lù lù xuất hiện.
- “Chồng yêu ơi, chồng yêu ơi…”
Giọng nàng trẻ con, hồn nhiên vui sướng.
Mặt hắn đen tối, mặt cô Đạm méo mó.
- “Sao em lại tới đây?”
- “Em nhớ chồng quá à, em gọi bà xin phép cho đi cùng chồng, bà đồng ý rồi, bác giúp việc đưa em đi…”
Nói đoạn, nàng nức nở nức nở ôm lấy hắn.
- “Sao cô này lại ở trong phòng chồng?”
- “Ừ thì bọn anh bàn công chuyện…”
- “Thế hai người cứ bàn công chuyện đi, Như sẽ ngoan, Như không làm phiền hai người đâu…”
Phu nhân nhõng nhẽo chồng yêu, rồi lướt qua người đàn bà bên cạnh chồng mình, cười nhạt một cái, khiến cô Đạm tới rùng mình. Rất nhanh chóng, nàng lại giảo hoạt.
- “Cô làm việc cùng chồng Như à? Thế Như gọi cô là gì?”
- “Chị…chị cứ gọi em…là Đạm…là em…”
Cô run lẩy bẩy, phu nhân vẫn rất hồn nhiên.
- “Ừ, chị là chị à, thích quá, Đạm giúp chồng chị làm xong việc nhanh nhé, để chồng chị còn chơi với chị…”
Hai con người bên cạnh nàng tím hết mặt mày, còn nàng đã ngồi mở túi đồ hàng ra chơi. Mấy thứ này từ đâu mà có, là do ông bác sĩ khoa thần kinh cho nàng đấy, bảo chơi thế mới giống bị chập cheng. Nàng chơi với búp bê, đoạn lại quay ra hỏi “hai nhân vật chính”.
- “Mọi người không làm việc đi à?”
Chủ tịch thở dài ngao ngán. Đành đưa cô Đạm thẻ để cô thuê phòng khác, việc đó chẳng thể nào qua nổi mắt phu nhân, nàng điên, nhưng vẫn nín nhịn.
- “Như ăn chưa?”
- “Em chưa!”
- “Thế đưa Như đi ăn…”
Chủ tịch cũng chẳng hiểu sao dạo này hắn lại quan tâm tới bữa ăn giấc ngủ của phu nhân nữa, có thể do hắn mong nàng nhanh khỏi bệnh, hắn đỡ mệt người chăng?
Hắn gọi cua biển, nàng giờ hâm quá, lóng ngóng không biết bóc. Hắn đành bóc cho nàng ăn, nàng ngồi hẳn bên cạnh hắn, dựa đầu vào người hắn, vừa ăn vừa kể chuyện, ríu rít.
Hắn đi dạo trên biển cùng nàng, nàng đẹp ai chả biết, giờ lại bớt đi tính chảnh, thêm vào là sự ngây thơ đáng yêu. Mọi ánh nhìn đều đổ về phía nàng, trầm trồ ngưỡng mộ hắn có vợ đẹp, hắn hiển nhiên theo sĩ diện đàn ông, kéo nàng về gần mình hơn, cảm thấy rất mát mặt.
Tự dưng hắn thấy cũng vui vui, đỡ stress hẳn.
Lúc về phòng, nàng tíu tít.
- “Chồng ơi có một giường nè!”
Nàng hỏi vậy, chắc là do mọi khi hắn và nàng ngủ riêng, hắn chơi với nàng xong, đều về phòng mình.
- “Anh đi đặt thêm phòng!”
- “Thôi mà, chồng ngủ với Như đi, Như nghe bà bảo, vợ chồng ngủ với nhau là chuyện bình thường mà…”
Ánh mắt long lanh, lời mợi gọi vô cùng ngọt ngào, là đàn ông, khó mà cưỡng nổi. Nhất là thằng đàn ông có tính đê tiện như chủ tịch CL Group.
Nàng vào phòng tắm, khẽ cười khẩy. Chọn cho mình bộ đồ mát mẻ nhất, khơi gợi những đường nét tinh tế, nàng không dùng phấn, chỉ là chuốt cho lông minh cong cong, đôi mắt to tròn ngây thơ khả ái.
Chẳng ngoài dự đoán, nàng bước ra, hắn gần như chết sững. Hắn thấy gái nhiều rồi, nhưng không ai đẹp bằng vợ cả. Nửa kín nửa hở, sexy vô cùng. Hắn cố lắc đầu, nhớ lại cái sự thật nàng đã từng thuộc về anh trai nuôi của nàng, cố gắng tưởng tượng để ghê tởm.
Vậy mà, chỉ một vòng tay của nàng, quàng qua cổ hắn, thơm vào mặt hắn, hắn điêu đứng.
Đêm đó, hắn ngủ với nàng, nàng cứ ôm khư khư. Hắn thề có trời hắn không yêu nàng, nhưng đàn ông mà, đối diện với da thịt nõn nà, cái thứ nhấp nhô lên xuống kia, ai mà không…Hoàng Thế Lân, một đêm đầy thảm hại.
Sáng sơm tinh mơ, nàng muốn hắn dẫn đi ngắm bình minh, thế nào mà nhân viên khách sạn đã tới báo.
- “Anh ạ, có phải cô đặt phòng 1510 là thư kí của anh không ạ? Cô ấy bị đau bụng dữ lắm ạ, anh sang xem sao ạ?”
Chủ tịch CL sốt sắng dặn dò phu nhân rồi đi theo nhân viên, nàng ngây thơ ngoan ngoãn.
- “Vâng, anh đi đi ạ!”
Chồng đi rồi, nàng bình tĩnh đánh răng, rửa mặt, trang điểm.
Nàng trông mình trong gương, quả thật là đẹp, đáng yêu quá cơ!
Thế rồi, cháu gái NM Group, đủng đỉnh sang phòng 1510. Nàng muốn xem, cơn đau của người tình của chồng mình, nguy hiểm tới mức nào? Nàng thấy thú vị quá nha!
02:51 SA 05/01/2017
Anh bán cám lợn
Chương 8: Khi phu nhân ra tay
11 giờ sáng, NM Group
- “Cô chủ tới ạ!”
- “Biến!”
- “Dạ, cậu đang họp ạ…”
- “Họp hành quái gì?”
- “Trương Quốc Hùng, tên biến thái kia, ra đây cho tôi!”
- “…”
- “Mau vác cái mặt thối của anh ra đây!”
Nàng cửa ầm ầm, tổng giám đốc NM Group đành phải dừng cuộc họp. Các lão thành đi về hết, anh trai ngồi ghế chính diện, nhìn nàng cười mỉm.
- “Rồng lại tới thăm tôm à?”
- “Của nợ, anh chết đi cho tôi!”
Nàng mắng, mà anh ta vẫn cười. Anh ta luôn nhơn nhơn vô duyên như vậy đó!
- “Thế nào? Hắn rất giận hả? Hắn chắc kinh lắm, từ giờ chắc hãi luôn, cho tiền cũng không thèm em đó…haha…”
- “Trương Quốc Hùng…tôi giết anh!”
- “Giết tôi thì hắn cũng không yêu em…”
Nàng nghe vậy, bật khóc. Anh trai nàng đành phải dỗ dành.
- “Em suy nghĩ kĩ đi, giữa hai người đâu có tình yêu?”
- “Vớ vẩn, anh ấy suýt mất mạng vì tôi…sao lại không có tình yêu? Tất cả, tất cả là tại anh phá hoại, khốn nạn…”
Trương Quốc Hùng cười như lợn nái được mùa, em gái à, đanh đá cá cày, không ngờ em cũng có ngày này? Bị nó lừa cho mà không biết?
Đành làm anh hùng cứu thế vậy. Anh sai lái xe, đưa em gái tới chỗ cần phải tới.
….
Ba mươi phút sau.
Trương Mỹ Ái Như đứng như trời chồng tại trường sân khấu điện ảnh. Kia chẳng phải là kẻ bắt cóc cô sao? Cả mấy anh công an tốt bụng nữa?
Sao tội phạm lại khoác vai cảnh sát thế này?
Điện thoại reo.
- “Nào em gái xinh đẹp, đã biết mình bị chơi một vố đau như nào chưa?”
- “Anh…lừa tôi…tôi không tin…”
- “Hoàng Thế Lân, bỉ ổi thủ đoạn ai mà không biết? Có em là ngây thơ thôi…mà cũng không biết em ngu hay ngây thơ nữa?”
- “Anh ấy chẳng có lý gì mà làm vậy cả…”
- “Hắn thích trêu đùa em…mà cũng có thể, là do bà hắn ép…”
Chưa bao giờ nàng thấy sôi máu như hôm nay, điện thoại không thương tiếc bị ném nát tan. Suýt nữa thì nàng cũng lao vào đập cho mấy thằng diễn viên chưa nổi kia một trận.
Dám lừa tỉnh gạt cảm của bà mày, chó chết!
Nhưng không!!! No! No! No! No! No!
Nàng là ai?
Nàng họ Trương.
Nàng là cháu gái Trương Đại Phước!
Hắn biết thuê diễn viên, hắn diễn giỏi, tưởng nàng không biết diễn chắc? Liệu hắn có nhớ, ngày đi học nàng từng được giải nhất cuộc thi văn nghệ với vở kịch độc diễn không nhỉ?
Hoàng Thế Lân! Phân Lân cấp cao, Nho Mỹ ta đến đây!
…..
2h chiều, CL Group, phòng chủ tịch.
Hoàng Thế Lân nhấn máy ghi âm, rồi thong thả gọi cho bà yêu quý.
- “Bà nội à, đợt trước nội bảo con rằng chỉ cần có cháu sẽ chuyển cổ phần phải không?”
Giọng bà hắn đầy uy lực.
- “Cháu trai à, nên nhớ là ta đẻ ra ba mi, ba mi đẻ ra mi nhé, đừng có chơi trò lừa gạt…”
- “Lừa gạt gì đâu ạ?”
- “Nhất định phải là con của Trương Mỹ Ái Như, rõ chưa…”
Bà dập máy không thương tiếc, để thằng cháu, điên cả người.
Bực tức, uất hận, chủ tịch cho truyền cô Đạm vào. Cô mang theo chút hoa quả và sữa, ít ra giờ phút này, chỉ có cô là làm hắn đỡ điên.
Điện thoại lại kêu.
- “Hoàng Thế Lân, ta quên mất, ở công ty mi có chuyện gì vậy? Tại sao lại để xô xát như thế?”
Chủ tịch cười sung sướng, bắt đầu bài ca “phô bà”:
- “Đấy, nội cũng biết cái tính ngang ngạnh của Nho Mỹ, cô ta không biết phép tắc là gì cả…”
- “Cái gì, nó là phu nhân thì cần gì phép tắc, mi dạy lại nhân viên của mình đi, dám làm cháu dâu ta bực mình à, làm ta cũng bực mình rồi đây!”
Sốc nặng, chỉ biết vâng dạ.
Hoàng Thế Lân những lúc bực mình, việc đầu tiên của hắn là tìm gái để giải khuây, giờ hắn chưa có hứng thú với ai ngoài cô Đạm cả. Cầm cốc sữa, vừa uống hắn vừa trầm tư nói.
- “Tôi không thích vòng vo, nên đi thẳng vào vấn đề. Tôi muốn em làm người tình của tôi, nhà, xe, đồ hiệu, tiền bạc, em muốn gì đều có. Ngược lại, về phía tôi, em có nghĩa vụ là tình nhân đích thực, không cho ai biết mối quan hệ của chúng ta, đáp ứng tôi mỗi khi được yêu cầu, tất nhiên tôi ghét mấy việc ôm ấp, hẹn hò nên không bao giờ có chuyện đó…”
- “Em giống như gái bao cao cấp phải không?”
Cô Đạm nhẹ nhàng hỏi.
- “Em muốn nghĩ gì thì tùy, tôi không ép buộc, và em cũng yên tâm, kể cả em không đồng ý, thì tôi cũng không như những ông chủ khác mà cưỡng đoạt, uy hiếp hay đuổi việc em!”
Cô suy nghĩ mất hai tiếng. Thởi gian đó, chủ tịch vẫn ngồi văn phòng giải quyết các hợp đồng. Chủ tịch, quả thật rất bá đạo. Là tuýp đàn ông, tuy không ngọt ngào, nhưng lại nói được làm được.
Cô thừa nhận, cô tiếp cận chủ tịch, là có tâm cơ. Lúc này, cũng coi như hoàn thành một phần kế hoạch, bước tiếp theo, quá dễ dàng. Nhưng cái nhận lời làm người tình của hắn, hình như có thêm một chút tình cảm…
- “Em nhận lời!”
Cô nói, rụt rè. Chủ tịch nhếch mép cười.
Lần đầu tiên cô chiều hắn, là ngay sau đó mười phút. Chủ tịch có vẻ rất hài lòng. Theo thói quen hàng ngày, hắn mở hầu bao.
- “Em không cần!”
Nếu như những người đàn bà khác, thấy tiền là sáng mắt thì Đạm quả thật có gây được sự chú ý của hắn.
- “Nhà, xe, tiền, em đều không cần…Em đơn giản…là yêu anh, em cũng không ràng buộc anh gì cả…em đi đây…”
Cô mặc vội chiếc áo, chở lại phòng làm việc. Cô biết, ngày hôm nay, trong mắt chủ tịch, ít nhiều cũng đã có cô.
….
Chủ tịch, lại nhận được điện thoại. Là của bà hắn. Giọng bà mếu máo khổ sở, làm hắn xót cả ruột. Và một cái tin giật gân nhất trong ngày. Vợ hắn, bị tai nạn.
Hắn uể oải, còn cười khẩy. Làm việc chán chê, mới vác mặt vào viện. Chẳng phải trước kia hắn gặp chuyện, nàng cũng thế ư?
Ông nàng và bà hắn, đau đau khổ khổ.
Thấy hắn, ông nàng cáu:
- “Chồng gì mà vợ gần chết rồi mới tới thăm?”
Bà hắn mọi khi bênh nàng, nhưng thấy ông nàng vậy, xỉa xói.
- “Còn hơn cái loại hứa yêu hứa cưới mà bỏ ngay được…”
Ông nàng biết điều, im bặt.
Nghe nói nàng tất cả đều bình an, khuôn mặt này, vẫn xinh đẹp rạng ngời, chỉ có đầu óc, là hơi có vấn đề thôi.
- “Anh ta là ai?”
Nàng ngây thơ hỏi. Hoàng Thế Lân tý sặc, cả hắn mà nàng cũng không nhận ra sao?
Không nhận ra càng tốt, hắn cười thầm, một con điên như này thì cầm làm sao được cổ phần nữa? Bà hắn chuẩn bị mà chuyển giao hết cho cháu đích tôn đi là vừa.
- “Đây là chồng cháu, cháu trai ta…”
Có vẻ như ông bà tới trước, nàng đã quen với bà với ông rồi, còn hắn, hình như chưa thích nghi nổi.
- “Không, anh ta lườm cháu, anh ta không phải người tốt…”
Bà hắn nghe nàng nói, thương xót cực độ, hất hàm ra lệnh. Hai người lớn ở đây, hắn đành mèo khóc chuột.
- “Anh đây mà, chồng em mà, em không nhận ra anh à?”
- “Chồng?”
- “Đúng vậy, chồng đây mà!”
Hắn ôm nàng, vuốt ve xoa xoa đầu. Còn nàng, khuôn mặt hơi cười, sau một giây, lại nhanh chóng trở về trạng thái ngây thơ.
- “Chồng không yêu vợ phải không? Nên vợ mới không nhớ ra chồng?”
- “Có có, chồng yêu vợ nhất mà!”
- “Thật không?”
- “Thật!”
- “Chồng thề đi!”
- “Thề.”
Hắn nói dối, tỉnh như sáo. Nàng nuốt cục hận, tươi cười.
- “Vậy thì giờ chồng đi đâu, vợ đi đấy được không? Vợ theo chồng được không?”
Cái gì vậy bà cô này? Ông bà thì nhìn hắn chằm chằm, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
- “Chồng bên vợ, vợ theo chồng lúc nào cũng được…vợ ngoan nào…”
…..
Trương Mỹ Ái Như ngoài đầu óc có vấn đề, suốt ngày chỉ bám chồng ra thì các việc khác đều bình thường. Ông bà yên tâm về nhà, Hoàng Thế Lân phải thuê người giúp việc.
Cuộc sống sẽ rất sung sướng nếu như hắn đi một bước, nàng không lẽo đẽo theo sau.
Rồi một ngày, nhớ tình nhân bé nhỏ quá, hắn đành phải gọi cô tới nhà.
Cô Đạm bước xuống khỏi xe, trên người khoác bộ cánh cao cấp mà chủ tịch cho người đem tới, làn da bánh mật khỏe khoắn. Chủ tịch ở phòng khách đợi cô.
Bên cạnh là phu nhân, cô đã gặp chị ta rồi, ấn tượng duy nhất là, đẹp mà ghê gớm. Nhưng sao hôm nay chị ta lạ vậy cơ chứ? Khoác trên mình bộ áo ngủ trẻ con, tay cứ cầm tay chủ tịch. Thấy cô, chị ta hỏi.
- “Chồng yêu ơi, ai đấy?”
Chủ tịch dỗ dành.
- “Là thư kí của anh, bọn anh phải bàn công chuyện bây giờ, Như ngoan ở đây nhé!”
- “Như không thích đâu!”
- “Ngoan nào, anh phải làm mới có tiền nuôi Như chứ?”
- “Thật á?”
- “Thật!”
- “Thế cho Như đi theo với!”
- “Nhưng Như đi theo, Như đáng yêu thế này, anh mất tập trung, không làm việc được…”
Phu nhân ngây thơ gật đầu. Chủ tịch đi qua cô Đạm, thì thầm.
- “Đừng để ý, đầu óc cô ta có vấn đề.”
Cô hơi cười, họ dắt nhau lên phòng.
Để bên dưới, cái người đầu óc có vấn đề, tức sôi cả tiết, dám mang cả gái về nhà, hiên ngang lừa gạt tình cảm của nàng, rất được, thế mới đúng là Hoàng Thế Lân. Nhưng không sao, vỏ quýt dày, có móng tay nhọn mà thôi.
Nàng rón rén lên phòng gõ cửa, giọng mếu máo.
- “Anh ơi, Như bị nóng đầu…”
Chủ tịch bên trong, chưa làm ăn được gì đã phải đi ra.
- “Như ngoan, anh đang làm việc mà!”
- “Nhưng Như đau đầu lắm…”
- “Thôi mà, nào đưa anh xoa cho nào!”
- “Anh bế Như đi…”
- “Rồi rồi…”
Chủ tịch bế phu nhân, nàng ngây thơ ôm cổ chồng, nhìn xa xăm bên trong, hình như có người đang tức lộn ruột thì phải, còn nàng, rất sung sướng nha.
- “Như nằm ngoan ở đây nhé, anh làm việc tý rồi lại chơi với Như!”
Việc gì mà gấp thế tướng công của tôi? Nàng cười thầm trong bụng, bộ dạng biết điều.
- “Vâng, anh đi làm việc đi, để Như gọi bà và ông tới chơi với Như!”
Lời nói thốt ra, Hoàng Thế Lân điếng cả người!
02:47 SA 05/01/2017
Anh bán cám lợn
Chương 7: Trương Quốc Hùng
Trên bục giảng đường với hơn hai trăm sinh viên, có cô giáo đang say sưa giảng bài. Bỗng từ đâu tiếng “bủm” khẽ vang lên.
Một vài sinh viên bàn đầu hoảng hốt.
Tiếng “bủm” thứ hai vang lên, to hơn tiếng đầu, công lực cũng mạnh hơn.
Sinh viên các bàn giữa choáng váng.
Tiếng “bủm” cuối cùng, cả giảng đường xôn xao.
- “Cô giáo đánh rắm chúng mày ạ!”
- “Có thật không?”
- “Thật mà!”
- “Rõ ràng tao nghe thấy tiếng từ trên đó truyền xuống…”
- “Ừ, tin nó đi, thằng này tai thính như chó ý…”
- “Không ngờ, thật không ngờ, nhìn thì đẹp như thế mà mất lịch sự…”
- “CÁC ANH CHỊ NGẬM HẾT MỒM CHO TÔI, CÒN NÓI NỮA TÔI CHO F CẢ LŨ…”
….
-“Chủ tịch!”
Quản lý cứ gọi, chủ tịch cứ cười, cười tới trượt cả xuống sàn nhà, trượt xuống lại ngồi cười.
- “Chủ tịch! Dạ thưa chủ tịch…”
- “CHỦ TỊCH Ạ! Bà nội chủ tịch gọi…”
Hoàng Thế Lân mãi mới chịu thoát ra khỏi ảo tưởng, cười nốt tràng cuối cùng, hắn nhấc máy:
- “Dạ, bà nội, con nghe…”
- “MI LÀ CHỒNG KIỂU GÌ MÀ ĐỂ VỢ NGẤT Ở NHÀ THẾ HẢ CON?”
Chủ tịch giật bắn cả người.
- “Bà nội, bà nội bình tĩnh…”
-“Bình tĩnh thế nào được, cháu dâu vàng của ta suýt nữa thì mất mạng, nếu không phải hôm nay ta gọi điện cho nó mãi không được, sai người sang nhà mi thì nguy hiểm như nào mi biết không? Tự dưng lại cho người giúp việc nghỉ hết là sao? Dở hả? Mi nữa, làm cái gì mà không nghe máy?”
- “Đâu, con bận mà…mà nội bảo sao, Nho Mỹ ngất ở nhà hả? Cô ta hôm nay nghỉ dậy à?”
- “Nho Mỹ cái đầu mi, vợ đi dậy bao giờ mà không biết hả?”
Quái lạ, hắn đã xem kĩ lịch, rõ ràng ghi hôm nay vợ hắn có tiết lúc 10 giờ sáng. Trời đất, quên mất rằng đã sang học kì mới. Vậy là, vậy là…cái màn tưởng tượng kia…xôi hỏng bỏng không.
- “Mau về nhà đi!”
- “Con còn đang làm việc.”
- “Công ty không có mi một hôm không sụp được đâu, giao hết cho ông Cám Lợn, vợ là số một, mau về chăm vợ…”
- “Con…con…”
- “Mi về chăm vợ mi hay ta phải đích thân lên chăm vợ hộ mi…”
-“Được rồi, con biết rồi…con về…con về…”
Hoàng Thế Lân, ba mẹ hắn mất rồi, cuộc đời hắn chỉ có bà nội, hắn và bà dựa nhau mà sống, vì vậy, hắn không thể cãi lời bà.
Hắn miễn cưỡng về nhà.
Nghe bác sĩ nói, nàng “đi” nhiều quá, bị mất nước, dẫn tới cơ thể suy nhược. Nhìn nàng tái mặt tái mày nằm trên giường mà tim hắn sướng. Thôi thì, không được cái chai thì được cái lọ vậy, coi như cũng là trả thù được.
Hắn tới bên cạnh, nắm tay nàng, trìu mến nói.
- “Phu nhân, phu nhân không sao chứ? Anh xót ruột quá…”
Vợ hắn thì thào.
- “Em không sao, không sao. Anh phải nghỉ làm hả?”
- “Ừ, em là quan trọng nhất, em có làm sao anh cũng không sống nổi …”
Nàng nhẹ nhõm dựa vào lòng hắn, có câu nói này của hắn, dù bắt nàng xông vào biển lửa, nàng cũng cam lòng.
Tới hôm nay, chủ tịch mới biết rõ được mức độ “nổi tiếng” của phu nhân. Tin nàng ốm lan đi, người người lũ lượt kéo đến.
Hoàng Thế Lân ngồi tiếp khách cả ngày mà ức hết cả người, nó, có mỗi tiêu chảy cấp thôi mà cứ làm như là bị ung thư sắp chết tới nơi rồi.
Sinh viên các khóa, đồng nghiệp, bạn học cũ, bạn chơi cũ, club những người hâm mộ một thời…tất cả cứ gọi như là đau đau thương thương, xót xa xót xa.
Mà quan trọng nhất, khách chẳng có một bóng nữ, chẳng hiểu nàng ta ăn ở thất đức như nào mà bị đàn bà con gái ghét đến thế, còn bọn đàn ông, biết có chồng rồi mà cũng không tha…
Trong lòng hắn, không hiểu sao khó chịu.
Và nếu không vì gói thuốc tả kia, chắc hắn cũng không bao giờ biết được một bí mật cực kì to lớn.
…..
…..
Căn phòng ấm áp, có anh em nhà nọ, thì thà thì thụt…
- “Trương Quốc Hùng, anh tự trọng tý đi!”
- “Trương Mỹ Ái Như, làm gì mà em phải nóng tính thế, thằng chồng em nó đang tiếp khách ngoài kia mà…không phải sợ đâu!”
Bàn tay anh mơn man trên đôi môi xanh nhợt nhạt của em gái, đặt một nụ hôn trên trán.
- “Khốn khiếp, xin anh nhớ cho, tôi là em gái anh!”
- “Haha, em gái cái gì chứ? Em thừa biết, chúng ta không có quan hệ máu mủ…”
- “Vậy thì xin anh nhớ tới ân tình ba mẹ tôi đã nuôi nấng anh…”
- “Đúng, vì nhớ nên anh mới muốn cả đời tốt với em, nghe anh đi, bỏ hắn, về với anh, anh sẽ cho em tất cả mọi thứ…”
- “Tôi không cần, tôi và anh ấy yêu nhau!”
- “Em ngây thơ quá cô bé ạ, Hoàng Thế Lân nổi tiếng chơi bời đú đởn, em có biết, hắn một năm thay biết bao đàn bà không? Em có biết lên giường với hắn, tuyệt đối phải là gái trinh không?”
Nàng hơi rùng mình, anh trai càng được thể tiếp tục.
- “Anh nghĩ rằng, nếu không vì bà nội hắn, có lẽ hắn đã li dị em lâu rồi, tình nhân của hắn, phải sạch…cớ sao…vợ hắn…lại bẩn được? Haha…”
Trương Mỹ Ái Như ánh mắt nhòe đi, trong lòng đầy sợ hãi. Trương Quốc Hùng như hiểu gì đó.
- “Trời, chả nhẽ hắn chưa động tới em? Nhìn mà xem, một báu vật như em để trước mắt mà hắn không thèm động…phải hiểu là thế nào đây? Thôi nào, về với anh đi…li dị đi nào…”
- “Biến, biến cho tôi…”
Nàng thét, anh ta chỉ cười rồi hôn lên trán nàng, điềm tĩnh rời phòng.
Chủ tịch CL Group chưa bao giờ choáng váng như thế! Lấy nàng mấy năm, tới việc anh trai nàng không phải anh ruột, hắn cũng chẳng biết. Những lời anh ta nói, chẳng phải ám chỉ vợ hắn và anh trai…sao? Suy nghĩ khiến hắn ghê tởm.
Hắn sẽ chọn 20% cổ phần hay giữ lại tôn nghiêm cho chính mình, hiện tại hắn cũng chẳng thể rõ?
Trương Quốc Hùng bệ vệ ra ngoài, anh ta tiến lại gần “em rể”.
- “Thế nào, chú nghe thấy hết rồi chứ?”
-“Mày cố ý? Thằng khốn!”
- “Haha, li dị, đổi lấy 3% cổ phần của NM, mày thấy sao?”
Hiện tại cổ phần của Nước Mắm chủ yếu là do Trương Đại Phước và Trương Quốc Hùng nắm giữ, 3%, hẳn là một con số không nhỏ, còn 20% kia, hắn sẽ tìm cách khác chăng?
Đó là suy nghĩ hiện ra trước tiên trong đầu hắn, nhưng vài phút sau, mặt hắn bỗng tối sầm. Dù sao nàng ta cũng là vợ hắn, hắn không dùng thì cũng không đem cho ai dùng cả, dù nàng có héo mòn, dù chúng bay có thèm nhỏ rãi.
- “Mày mơ rồi con ạ!”
Hoàng Thế Lân khẳng định.
- “Tao đã tử tế thế mà không nghe, đừng đợi tới lúc mất cả chì lẫn chài…”
- “Ừ, cứ thử xem.”
…..
Tối hôm đó, chủ tịch CL Group lấy cớ bận việc, hắn quả thực, không làm cách nào mà đối mặt được với vợ, cứ nhìn thấy nàng, hắn lại thấy ghê rợn.
Ánh đèn phòng nhỏ cạnh phòng hắn sáng le lắt. Hắn tò mò tới xem…có người con gái đang ngủ ngon lành trên bàn làm việc. Hắn dùng chiếc áo vest khoác lên người cô rồi chọn cho mình một cái ghế đối diện.
Khuôn mặt cô Đạm, tuy không xinh rực rỡ, nhưng lại thuộc kiểu dễ nhìn, chất phác thật thà, lòng hắn thấy bình yên.
Hắn khẽ để ngón tay lên đôi môi đỏ thẫm ấy, ai đó giật mình.
- “Chủ tịch…chủ tịch…anh Lân!”
- “Sao làm việc khuya thế?”
Hắn cười hiền từ, cô bối rối.
- “Có vài công văn em chưa giải quyết xong…”
- “Để mai làm cũng được!”
- “À, nhưng em muốn việc nào cho xong việc ấy!”
Hắn thấy ấm lòng, ai cũng như cô có phải CL Group phát tài không.
-“Sao trông anh…vậy? Anh uống gì em pha cho?”
- “Cho anh một cốc café nhé!”
Cô Đạm rời phòng, một lát bê vào một cốc sữa nóng, cô ôn tồn khuyên nhủ, chủ tịch cũng không nói nhiều mà uống.
- “Anh có muốn, em xoa bóp cho anh không?”
- “Cũng được!”
Chủ tịch đưa cô Đạm vào phòng riêng, để cô phục vụ cho mình. Nếu là bình thường, có lẽ hắn đã đặt vấn đề luôn. Hắn là vậy, tán gái luôn dứt điểm và nhanh gọn.
Nhưng hắn cũng có nguyên tắc, hắn không bao giờ chơi hai phụ nữ cùng một lúc, chuyện vợ hắn, chuyện đứa con, chuyện cổ phần, hắn còn chưa suy tính rõ ràng…
Hắn đi vào giấc ngủ, với một mớ bòng bong trong đầu.
….
….
Sáng hôm sau, tiếng bàn tán ồn ào làm chủ tịch bừng tỉnh.
Hắn loạng choạng bước ra, vợ hắn, nàng đến công ty làm gì?
Còn Đạm, đang ngồi dưới sàn nhà, khóc lóc van xin. Mặc kệ, vợ hắn giáng một phát tát xuống mặt cô Đạm.
- “Như, em làm gì thế?”
Chủ tịch lên tiếng.
Ái Như có phần giật mình, nhưng tính nàng trước nay như nào, hắn còn không rõ, đã bảo em gái Lọ Lem còn xách dép cho cái độ đanh đá mà.
- “Em đánh ả, đánh thì sao? Em lập tức còn muốn sa thải ả!”
Chủ tịch máu nóng hừng hực, đỡ cô Đạm dậy, giúp cô phủi áo quần rồi kéo phu nhân vào phòng riêng.
- “Em đã nhìn thấy…”
- “Thấy gì?”
- “Ánh mắt anh với con nhỏ đó!”
- “Thì sao? Sao lại đánh người ở công ty, còn ra thể thống gì không?”
Chủ tịch bực bội. Phu nhân cũng bực không kém.
- “Thể thống quái gì, nó giở trò quyến rũ chồng em, em làm thế còn nhẹ đấy!”
- “Cô hiểu lầm rồi! Lập tức ra xin lỗi cô ấy!”
Phu nhân tới kinh ngạc.
- “Nhất định không!”
- “Trương Mỹ Ái Như, cô đừng tưởng mình thanh cao là có thể bắt nạt ai cũng được, chẳng qua chỉ là con đ… nằm dưới anh trai cô mà thôi….tôi ghê tởm cô hiểu không! Cô xin lỗi cũng được, không xin lỗi cũng được, từ giờ chúng ta đừng xem vào việc của nhau nữa…”
Ái Như biết, có ngày chồng nàng cũng phát hiện, nhưng nàng không nghĩ, ngày đó nhanh đến thế. Trương Quốc Hùng, quả là quá giỏi! Lòng nàng tự dưng quặn thắt. Nàng biết làm sao, cái quá khứ, đã chẳng thể thay đổi, nhưng nàng thực sự…đã yêu người trước mặt rất nhiều. Và bản tính sĩ diện, cũng không cho phép nàng thua cuộc, trước một con nhà quê như thế!
- “Hoàng Thế Lân, anh đợi đã…nghe em nói, đó là ngày lễ tốt nghiệp, lúc đó em quá say nên không biết gì cả, có phải anh vì trả thù em nên quen với cô ta không? Anh còn yêu em phải không? Anh đứng lại!”
Dường như chủ tịch lần này có vẻ rất kiên quyết, rốt cuộc nàng phải làm gì đây?
02:44 SA 05/01/2017
h
hoangnguyenthanh
Chuyên gia
5.1k
Điểm
·
774
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Trong phòng bác sĩ xử lý vết thương, phía bên ngoài chủ tịch ánh mắt hình viên đạn, tưởng chừng muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.
- “Ranh con, có cần tôi nhắc lại cho cô người phụ nữ trong kia là ai không?”
Cô Đạm sợ co rúm cả người, giọng nói run cầm cập.
- “Dạ dạ… em biết, anh bớt giận ạ!”
- “Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện trèo cao, hiểu chưa?”
- “Em đâu có, em thề, em chỉ là…chỉ là…chị ấy hỏi em về quan hệ của em và anh…em run quá, nên nhỡ tay…”
- “Cô ta ẩm ương thế, biết gì mà hỏi?”
- “Em thề em nói thật …”
- “Nhiều lời…BIẾN.”
Chủ tịch nhất thời nóng giận, cô Đạm biết thời thế nên vội vàng cun cút bỏ đi. Hoàng Thế Lân lúc này mới mở cửa phòng, tâm trạng của hắn cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.
- “Lão già kia, bỏ cái tay ra đi. Già rồi còn dê.”
Ông bác sĩ nghe mà méo cả mặt, băng bó mà không dùng tay thử hỏi dùng gì đây?
Chân chăng?
Chủ tịch có vẻ cũng tự thấy mình vô lý nên hắng giọng e hèm.
- “Nhanh nhanh lên, xử lý có vết bỏng thôi cũng lâu la kề rề.”
- “Dạ.”
Thuốc nhúng vào phần da thịt bị bỏng xót tê người, Trương Mỹ Ái Như bình thường cao ngạo bao nhiêu thì giờ lại thỏ non yếu ớt bấy nhiêu.
- “Đau quá à, anh Lân ơi Như đau…đau chết mất ý…Như sắp chết rồi cũng nên…á…xót quá…”
Nàng vừa kêu vừa khóc, mắt long lanh mọng nước hại hắn sốt hết cả ruột. Chân tay lóng ngóng chẳng giúp gì sất, chỉ biết nhấn điện thoại trút giận sang người khác.
- “A lô…tổng giám đốc Cám Lợn đấy à…ai…còn ai được nữa? Bố mày đây! Lập tức điều cô Đạm về lại bộ phận của giám đốc Phân cho tôi…còn nữa…ngay ngày mai cho xuống nông trại bò sữa tập huấn, bao giờ bốc đủ ba kí lô c…ứ…t… thì thôi…”
Tổng giám đốc Cám Lợn choáng váng, nhẹ giọng khuyên nhủ.
- “Chủ tịch…dù gì cũng là đàn bà con gái…xin chủ tịch suy xét kỹ càng…”
Hoàng Thế Lân ngập ngừng một lát khiến ông Cám Lợn mừng thầm, cứ nghĩ ít nhiều chủ tịch nể tình cái thân già trung thành bao nhiêu năm, ai ngờ ngài phán câu xanh rờn.
- “Rồi, nghĩ kỹ rồi, cô ta không bốc thì ông bốc, thế nhé.”
Sau đó cúp máy đánh rụp, rất chuẩn phong cách chủ tịch CL Group.
Trương Mỹ Ái Như nén cười đến nội thương, kể ra nàng cũng có năng khiếu ra phết. Bụng thì sướng phơi phới mà nước mắt vẫn chảy như suối mới tài chứ.
Chủ tịch đợi mãi tên bác sĩ chết bầm mới xong việc, hắn bồng vợ xuống xe rồi lái thẳng về nhà. Bây giờ phu nhân như con điên ấy, lại còn bị thương nên hắn thèm chấp, mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm.
Nàng bảo hắn đút cơm hắn liền đút.
Bảo hắn ngồi xem phim tình cảm tâm lý sướt mướt hắn cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Rồi nàng đau, đêm nàng không ngủ được, bám hắn rúc hắn đến nồng nhiệt. Váy ngủ của nàng mỏng manh, chỗ nhấp chỗ nhô làm hắn cứng hết cả người.
Nơi nào đó, núc na núc nỉu thiêu cháy con mắt hắn.
Nơi nào đó, mơn mởn mịn màng khiến lòng hắn rạo rực.
Hoàng Thế Lân, trong vô thức đã không thể nào kiềm nén nổi, quy tắc với chả quy luật, gái trinh với chả không trinh, vứt.
Vứt hết.
Khoảnh khắc này, hắn chỉ biết hắn khao khát đến phát điên.
Nhịn bấy lâu nay vậy là đã quá đủ rồi, thêm chắc hắn bệnh mất. Chủ tịch CL Group khẽ áp môi mình lên môi phu nhân, nhẹ nhàng mơn trớn khơi gợi. Trương Mỹ Ái Như hoang mang vãi linh hồn, nhưng nghĩ cho cùng cũng chỉ là một cái hôn thôi mà.
Ừ, mất mát quái gì đâu.
Phu nhân tỏ vẻ ngây thơ, ngượng ngùng đáp lại, dịu dàng mân mê đôi gò má chồng yêu. Nàng chắc mẩm hắn có quy tắc của mình, nàng yên tâm trêu đùa cùng hắn.
Vậy mà không ngờ, tên khốn nạn đó dám đi quá giới hạn, bàn tay nóng rực mò mẫm xuống nơi đẫy đà nào đó, ra sức đè ép khiêu khích. Trương Mỹ Ái Như lửa giận phừng phừng, một phát đạp bay chủ tịch xuống gầm giường.
Thực ra đó chỉ là tưởng tượng của nàng thôi.
Sự thật là, khôgn những chẳng đạp nổi hắn mà còn khiến vết bỏng của mình đau rát luôn. Hoàng Thế Lân thấy phu nhân kêu khóc thảm thiết thì hoảng hốt vùng dậy chạy xuống lấy bông băng thay lại cho vợ.
-“Đau…Như đau…bảo cái Cúc hay cái Mít lên đây thay cho Như…anh Lân vụng lắm…đau…”
Phu nhân kêu oai oái, chủ tịch thở dài an ủi.
- “Chúng nó về rồi còn đâu.”
- “Thế thì bảo ông Lựu đi.”
- “Điên à?”
Hoàng Thế Lân bực mình quát, Trương Mỹ Ái Như sụt sịt nức nở.
- “Sao quát Như? Như ngoan thế sao quát Như? Anh Lân không thương Như nữa à? Không thương Như thì để Như về ở với bà…”
- “Thôi thôi anh thương Như mà, chỉ là…anh không thích thằng khác chạm vào da dẻ của Như.”
- “Sao anh lại không thích?”
Ừ, sao nhỉ?
Hỏi hay đấy!
Hoàng Thế Lân đăm chiêu suy nghĩ, nghĩ mãi không ra đành chém gió.
- “Tại anh yêu Như đấy, yêu nên mới ghen, ghen nên mới không muốn cho ai chạm vào Như.”
Phu nhân nghe mà ngứa cả tai, nhưng vẫn giả bộ tươi cười roi rói, dịu dàng đặt một nụ hôn lên cơ ngực rắn rỏi của hắn, ngọt ngào thủ thỉ Như cũng yêu anh Lân.
Tim gan chủ tịch tự dưng mềm nhũn à, đâm ra đầu óc cũng hơi bị ẩm, phu nhân sai xuống rang ngô ăn đêm cũng ngoan ngoãn tuân lệnh.
Chủ tịch cõng vợ xuống nhà, để nàng trên ghế rồi bốc nắm hạt ngô tẻ cho vào một cái nồi lớn, vặn lửa nhỏ rồi đập nắp vung kín. Chỉ một lát sau đống hạt ngô đã nở lộp bộp rất đẹp mắt.
Hắn với một cái chảo khác, đảo qua thành phẩm với bơ và đường, món bắp rang bơ thơm phưng phức đã hoàn thiện.
Phu nhân trông mà trố hết cả mặt.
Chưa bao giờ nàng nghĩ, chủ tịch CL Group biết nấu ăn, không những thế còn rất thành thục nữa chứ.
- “Anh Lân giỏi ghê ta…cho Như ăn với…”
Nàng nũng nịu, hắn búng tai vợ trêu lại.
- “Không cho…hồi lớp tám anh làm cho Như một lần, nhưng Như chê đó.”
Hả? Thế à?
Thế mà không nói sớm, lại tưởng hắn mua ngoài vỉa hè chứ?
- “Ơ nhưng Như chẳng nhớ gì cả ý…cho Như ăn đi nha…”
Phu nhân chẳng đợi chồng gật đầu, nàng len lét bốc một ít bỏ miệng nhai tỏm tẻm, ngon ơi là ngon ý.
Khen ngợi mùi mẫn làm chủ tịch sướng phổng hết cả mũi.
- “Như cứ mãi ngu ngu như này có phải “dễ sương” không? Ngày xưa đanh đácá cày như con rồ ấy.”
Hoàng Thế Lân vô thức buột miệng, Trương Mỹ Ái Như tức tím mặt tím mày mà vẫn phải cố nén, xị mặt bĩu môi làm nũng.
- “Anh Lân chê Như…Như…Như ghét anh Lân á.”
Đoạn nàng tập tễnh bỏ lên gác.
Hắn phì cười, lật đật chạy qua chỗ phu nhân, ôm ngang bụng nàng rồi vác trên vai.
- “Anh kể Như nghe từ năm lớp chín anh đã có khả năng bồng vật thể nặng sáu mươi cân chạy đi chạy lại mà vẫn cảm thấy nhẹ tễnh như không luôn á.”
Chủ tịch khoe khoang, phu nhân phụng phịu.
- “Anh Lân vác gái chứ gì? Như biết thừa nha.”
- “Gái quái gì mà gái. Vác lợn đó, hồi đó con lợn nái nhà anh khó đẻ mà chẳng có xe nên anh bế nó tới cuối làng tìm bác sĩ thú y.”
- “Vâng ạ.”
- “Nhưng bế Như sướng hơn bế lợn nhiều Như ạ.”
Trương Mỹ Ái Như nghiến răng ken két, dám so sánh nàng với lợn, chủ tịch gan to thật đó.
- “Sao lại thế ạ?”
- “Tại Như gầy hơn với cả thơm hơn, con lợn nhà anh hồi rình à. Chẳng hiểu sao con lợn đực lại có thể chịch nó nữa, đúng là cái loại ăn tạp.”
Chủ tịch hồn nhiên như thằng điên, trong lòng phu nhân dâng lên một sự khinh bỉ không hề nhẹ.
Vâng, con lợn đó ăn tạp thì chủ tịch hai năm bao nuôi 73 em gọi là ăn gì đây?
Nói chung chủ tịch đổ đốn nhưng vẫn là được cái tính quân tử, không bao giờ ép buộc đàn bà.
Nàng đau, nàng khóc, nàng mè nheo, hắn chỉ ôm nàng rồi vỗ về thôi chứ không có làm gì sất.
Sáng hôm sau nàng không muốn tới “trại tâm thần” nên hắn cho nàng đến công ty chơi. Gọi quá lên là trại tâm thần chứ nơi đó sạch sẽ sang trọng mà, toàn bệnh nhân ẩm ương nhưng phải có thẻ VIP mới được vào đó.
Nhưng Như không thích thì anh Lân cũng không ép.
Anh cho Như ở phòng anh, còn anh đi họp hội đồng quản trị. Phu nhân đợi chồng đi rồi mới sai người gọi cô Đạm lên phòng. Anh bán cám lợn, viết bởi nhím, thuộc về wattpad và wordpress nhà nhím. Những trang khác là sao chép trái phép.
Dù sao cũng là phận đàn bà với nhau, nhiều lúc bực thì bực thật nhưng nàng cũng không muốn quá tàn độc. Nàng buông lời cảnh cáo mà thậm chí không thèm ngẩng mặt lên nhìn cô, tay vẫn chọn màu để tô tô vẽ vẽ, thản nhiên như không.
- “24 giờ, tôi cho cô 24 giờ để cuốn xéo khỏi công ty.”
Cô Đạm lạnh cả gáy, phu nhân không bị ngốc.
Thì ra là vậy, cô đã linh tính rồi mà. Người ghê gớm như chị ta sao điên dễ thế được.
Cô Đạm nuốt hận, cố gắng ngọt nhạt nói.
- “Xin chị tha cho em, em thương anh Lân là thật lòng, em muốn được ở cạnh chăm sóc anh ấy.”
Sợ thật, hôm nọ vừa mới bảo không dám trèo cao, thế nào mà hôm nay đã em thương anh Lân là thật lòng.
- “Chị không thích nói nhiều lời đâu Đạm ạ, em về suy nghĩ kỹ đi.”
Cô Đạm ấy thế mà lại ngang, cố tình đứng ngoài cửa đợi tới lúc chủ tịch về. Vừa trông thấy Hoàng Thế Lân cô đã khóc lóc thút thít.
- “Chủ tịch bị lừa rồi. Chị Như không ngốc, chị giả bộ đó.”
Phu nhân ở trong phòng nghe tố cáo mà phát hoả, ngay lập tức đổi bộ mặt ngây thơ, mắt tròn xoe long lanh chạy ra đón chủ tịch. Cô Đạm cũng chẳng vừa, tiếp tục trình bày.
- “Nếu không tin anh có thể xem lại camera, sự thật sẽ được sáng tỏ.”
Trương Mỹ Ái Như há hốc luôn, Hoàng Thế Lân, hắn điên rồi. Phòng làm việc mà cũng gắn camera ư? Đúng là khôn ba năm dại một giờ mà, chưa gì đã bị em Đạm chơi cho một vố thế này có đau không cơ chứ?