không ai biết mắt là cung gì à?
Có mấy thắc mắc khi đọc ý kiến các mẹ:@ Mẹ HUoNg còi, đọc bài của mẹ nó tôi không hiểu vài điểm, thứ nhất mẹ nó đang ở VN thì bảo hiểm ý tế ở Pháp mẹ nó hưởng thế nào??? Tôi đã từng thanh toán bảo hiểm ý tế khi đi vacances ở VN và Thái Lan, không phải nhanh chóng trong 1 vài tháng, mà cả nửa năm trời, không phải mẹ nó cứ gửi hóa đơn cho họ mà tự nhiên tiên fddoor về tài khoản mẹ nó đâu, nếu mẹ nó đã làm thì thừa hiểu sẽ pahir làm các thủ tục gì, khi mà địa chỉ của mẹ nó bên Pháp không còn tôi không hiểu họ sẽ thanh toán cho mẹ nó thế nào vì mẹ nó sẽ nhận hồ sơ thanh toán kiểu gì để điền rồi gửi trả lại họ? nếu mẹ nó có kinh nghiệm thanh toán vụ này co skhi cho các mẹ khác kinh nghiệm vì tôi nghxi co snhieeuf mẹ cũng về VN mà vẫn ocnf bào hiểm y tế đên vài tháng sau khi vê vì linh lương về trước trả hạn, lương đã trừ hết các khoản trước đó????.
Nói thật với các mẹ trình độ tiếng P của mình hết Débutant, đúng là mình thấy tiếng P khó quá, để cho học hành và làm việc mình nghĩ phải mất tối thiểu 1 năm học thực sự (20h/tuần trên lớp và khoảng 3h/ngày ở nhà) thì mới tạm ổn. Chuyện gửi con để đi học đối với mình giờ không khả thi một tẹo nào, thu nhập của nhà mình khoảng 1800eu/tháng chỉ đủ chi trả các nhu cầu cần thiết, riêng mua sắm và đi chơi thì sử dụng tiền từ Việt Nam mang sang. Gửi con cho người trông trẻ phải có thêm tiền, mặt khác có gửi đứa lớn thì vẫn phải ở nhà trông đứa nhỏ nên chuyện đi học tiếng giờ cực kỳ khó khăn. Về chuyện đi làm thêm mình không được phép vì titre của mình chỉ là visiter, đi làm chui bản thân mình không muốn mà chồng cũng không chịu. Đối với chồng, cuộc sống của mình ở Vn là hoành tráng, sang đây là khổ sở nên không muốn mình vất vả thêm (hii... thương vợ lắm, mỗi tội không có nhiều tiền cho vợ shopping thôi). Hơn nữa, chồng không có ý kiến về việc ở hay về mà do mình quyết định, chồng nói nếu em thich ở lại thì anh cố đi xin việc, còn em thích về thì mình về. Còn nữa, chẳng biết các mẹ thế nào, sống ở đây mình luôn cảm giác mất tự tin (1 phần do ngôn ngữ), đối với dân P cho dù thế nào mình vẫn chỉ là công dân hạng 2-3 và đôi khi vẫn cảm thấy sự phân biệt chủng tộc, kiểu như Pháp 1, Á 2, Phi 3 và Rệp 4.
Mình nghe nói : con mắt là thể hiện bản thân mình
Đúng như bạn nói, nếu mình không còn địa chỉ, lương bổng ở Pháp thì ai người ta trả tiền khám bệnh cho mình. Vậy thế tức là mình vẫn còn địa chỉ bên Pháp bạn ạ vì chồng mình vẫn còn ở lại đến cuối tháng 9 mới hết hợp đồng làm việc cũng như bảo hiểm. Do vậy mẹ con mình vẫn được phép thanh toán bảo hiểm nếu đi bác sĩ trước khi anh xã về nước.
Bạn này giống mình rồi. Sau 7 năm ở Pháp mình đã quyết định về VN. Mình đã về VN được 2 tháng. Hồi đầu cũng đau đầu chuyện về hay ở lại lắm, nhưng sau khi phân tích nhiều phương diện bọn mình đã quyết định đi về. Giống như mẹ Nicolas nói vậy, nếu ở lại Pháp mà thu nhập cao cỡ 2500-3000E thì nên ở lại, còn nếu điều kiện kinh tế ở VN tốt hơn thì nên về bạn ạ.
- Về VN bạn có thể cho bé học những trường có tiếng thì cũng không lo chuyện học hành của bé đâu. Bé lớn nhà mình năm nay vào học lớp 1, mình về cho cháu tham gia ngay câu lạc bộ hè của trường DTD 1 tháng để cháu thi vào trường, sau đó cháu lại tiếp tục học hè 1 tháng tại trường VIP vì mình muốn cho bé làm quen dần với môi trường học tập tại VN. Mình thấy bé nhà mình đi học về vui vẻ lắm. Còn bé thứ 2 nhà mình thì học mẫu giáo Việt Triều, cũng Ok cả không có vấn đề gì.
Còn về y tế, nếu bạn mua bảo hiểm y tế loại cao cấp như của Bảo Việt hay Bảo Minh thì bạn có thể khám bệnh ở Việt Pháp hay các bệnh viện tốt mà không phải trả tiền. Mình cũng đang dự định mua cho 2 bé nhà mình, hình như khoảng hơn 400$/năm/bé thì phải, mình đang tìm hiểu vì vẫn còn bảo hiểm bên Pháp mà.
- Về VN mình thấy 2 bé nhà mình vui vẻ lắm vì có họ hàng ông bà nội ngoại và các cô chú, em họ....Đi học cũng kết bạn được nhiều...
Nên mình thấy về VN lại là 1 điều tốt cho các bé.
- Nếu ở lại, kinh tế khó khăn, bản thân phụ nữ chúng mình khó có thể tìm được việc đúng với năng lực vì bằng cấp và cả điều kiện gia đình nữa. Trẻ con đi học sẽ nghỉ ngày thứ 4, mình phải thu xếp thời gian để nghỉ trông bé, rồi thời gian để tham gia các hoạt động ngoại khoá của các bé nữa. 1 người đi làm thì đúng là chỉ đủ sống thôi, còn phải để dành tiền mua nhà, mua xe....Chuyện ăn uống cũng tốn kém nếu muốn ăn đồ chất lượng, còn nếu tiết kiệm để ăn đồ kém kém thì có khi còn tệ hơn cả VN. Chuyện đi du lịch là điều khó có thể thực hiện cho đến khi nào bạn trả hết tiền mua nhà.
Về mặt tình cảm thì đúng là rất buồn, càng về già càng buồn. Mình ở nước ngoài, bố mẹ mình ở VN sẽ rất buồn và nhớ con cháu. Nói dại mồm chứ nếu các cụ ở VN có bệnh tật ốm đau gì mình có về được không. Rồi con cái nó cũng chỉ ở với mình hơn chục năm nữa nó lại ra ở riêng, còn lại 2 vợ chồng loanh quanh với nhau. Người Pháp họ cũng rất ít kỳ thị người VN, nhưng để chơi với họ cũng không phải là dễ, và càng về già thì càng khó chơi với họ. Như vậy nếu ở lại là sẽ có 1 tuổi già rất cô đơn.
Đó là những lý do mà vợ chồng mình đã quyết định đi về. Chồng mình sống ở Pháp 12 năm, mình thì 7 năm, 2 bé đều sinh ra ở Pháp, vậy mà quyết định đi về. Ai cũng ngạc nhiên vì nghĩ rằng ở Tây rất sướng, câu thường xuyên được nghe là "về làm gì cho khổ bọn trẻ con". Nhưng nếu ở lại mà mức sống thấp, con cái thua kém bạn bè, bản thân mình cũng không thoải mái và hài lòng thì đó có phải là điều tốt cho bọn trẻ không?
Chuyện cô ruột mình, bố chồng cô ấy ngang nhiên dẫn gái về nhà khi vợ con ở nhà (kể cả lúc ông ta sắp chết già). Rồi chồng cô ấy cũng thế. Cô ấy buồn nhưng không dám bỏ chồng vì bà nội mình không đồng ý (bà bảo con nhà gia giáo không được bỏ chồng, yêu 1 người và chỉ lấy người đó thôi). Con gái cô ấy rất xấu hổ không bao giờ dám mời bạn bè về nhà, có lúc em họ mình còn định đi sang Đức lấy chồng hơn rất nhiều tuổi mà không có tình yêu chỉ để thoát khỏi cái bóng của gia đình. Con trai cô ấy thì nghiện.