Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Buồn Vui Tuổi Già
Nạn dich hoành hành làm cả thế giới điêu đứng . Hôm qua em nói " Em muốn đi quá". Với giọng hiền hoà, ông bạn già bảo em " Khi nào hết bệnh anh dẫn em đi nhé ". Em không biết ông bạn già nói đến bệnh của em hay là bệnh dịch Corona nữa .
Từ sau chuyến đi về em vẫn chưa đổi lại được giấc ngủ của mình . Em vẫn còn nằm thấy ác mộng . Ông bạn già vẫn kiên nhẫn " Em mở lòng ra đi em, đừng ôm chặt nó nữa . Em không biết ông bạn già sao lại nói thế . Ác mộng đeo theo em, chứ em nào muốn giữ nó đâu .
Rồi em lên mạng học làm củ cải muối. Ông bạn già vẫn để em làm theo ý mình cho vui, dù biết rằng nếu đi mua sẽ rẻ hơn nhiều .Ông bạn già về nhà với túi củ cải trắng trên tay. Rồi bảo em nếu không đủ thì mai ông bạn già mua thêm .
Cả năm trôi qua, em ít khi bước ra đường đi chợ. Chỉ có ông bạn già phải đi mua đồ thôi . Cũng chưa hề ép em ra khỏi nhà. Thỉnh thoảng thì dụ em đi mua một món gì đó với ông bạn già mà thôi .
Em ngồi giữa 4 bức tường trắng mà cảm thấy nơi đây thật bình an. Nó ngăn cách em với thế giới bên ngoài đầy người xấu, cũng ngăn không cho em thấy những mặt xấu của cuộc đời . Em vui vẻ sống từng ngày trong 4 bức tường trắng đó . Đôi lúc em cứ ước ao, phải chi có một nơi nào đó trên trái đất nầy, nơi mà con người không tranh đoạt hay lợi dụng lẫn nhau. Nơi mà con người không ai làm tổn thương ai hết . Nếu thật sự có , chắc em sẽ rất vui khi đến đó sinh sống các ngày cuối còn lại của mình . Mỗi khi em nhắc đến một nơi chốn bình yên, ông bạn già chỉ khẻ thở dài vì biết rằng điều em mong muốn không thật sự tồn tại.
10:50 SA 11/02/2020
Buồn Vui Tuổi Già
Giữa khoảng trời nước bao la em thấy mình nhỏ bé. Nổi niềm vui buồn chỉ là giọt nước nhỏ so với biển rộng mênh mông . Em không biết sao lòng trỉu nặng . Đời con người sau có nhiều điều phiền muộn quá . Nổi khổ thế gian không chừa một ai, người giàu cũng khóc và người nghèo cũng thế . Đời là bể khổ mà muôn đời không ai thoát ra được, chỉ trừ Đức Phật, mà ngài thì ở quá xa nên không thể nghe và độ hết mọi người .
Mỗi khi nghe em gọi, ông bạn già vẫn lên tiếng đáp lời. Nhiều khi em nghĩ, rủi mai một không còn ông bạn già bên cạnh thì cuộc đời em sẽ ra sao . Dù tự hỏi nhưng em đã có câu trả lời . Và rất sợ bởi viễn ảnh đen tối đó .
Ngoài ông bạn già ra, em không còn một ai bên cạnh . Không một ai thật sự thương yêu em . Do đó, em vẫn mãi mong rằng mình vỉnh viễn không bị bỏ rơi nữa . Mỗi lần xem trên mạng các cụ già neo đơn, cô độc trong những ngày cuối đời, em thấy thấp thoáng bóng dáng mình trong đó .
Sự hợp tan là lẻ đương nhiên của cuộc sống. Vậy mà em vẫn sợ sự chia ly . Em quá yếu đuối để vượt qua .Con người của em sinh ra là để được yêu thương . Đó là sự mong muốn của em và cũng là câu mà ông bạn già hay nói .
10:09 SA 14/01/2020
Dồn nỗi khổ con mọn cho mẹ già
Đọc bài mà thấy tội cho các mẹ già, nuôi con cả đời giờ phải nuôi luôn cháu .
HÔm qua có người bạn gởi cho cái link nầy https://www.youtube.com/watch?v=RrPanNIXyZk
Người đăng video clip kêu gọi mạnh thường quân giúp đở cô vợ trẻ , 25 tuổi , chồng chết, không biết lấy đâu ra tiền trả nợ và nuôi 4 đứa con nhỏ . Đây là một ví dụ cho thấy rằng chỉ biết đẻ con mà không có dự tính làm sao chăm sóc nuôi dạy các con cho thành người .
12:41 CH 21/12/2019
Buồn Vui Tuổi Già
Hôm nay em nghe lại bài hát " Lời Ru Tiếng Nhớ " của Anh Việt Thu . Bài hát nầy mà từ câu từng chử nghe hay quá . Rất buồn và sống động như em đang sống lại cuộc sống miền bắc của thập niên 40- 50 ngày xưa củ . Và em như quay về những ngày tháng xa xưa củ mình .
Ở tuổi em bây giờ, rất mong trở về sống lại các năm tháng của ngày xưa củ ấy . Với em , những ngày xa xưa đó , dù cực khổ thiếu thốn, lại là quảng đời đẹp mà em không hề quên.
khi con người đến tuổi già, họ hay nhìn về quá khứ . Em cũng thế , thích nhìn lại quá khứ bình yên của chính em . Nhìn lại đoạn đường mà ông bạn già nắm tay em đi trong gần 40 năm . Vui có, buồn có, có những giận hờn xen lẩn thương yêu . Mà những giận hờn đó, đa số là từ em, và những yêu thương đó lại phát xuất từ ông bạn già . Em thật cám ơn cuộc đời đã đưa đẩy cho ông bạn già gặp em và làm bạn cùng em suốt bao nhiêu năm nay .
Bệnh của em bớt rồi, vậy mà ông bạn già vẫn giống y tá, theo canh em mỗi ngày . Đôi lúc em thấy em làm gì cũng không thoát ra khỏi sự canh chừng của ông bạn già . Dù lắm lúc em thấy ghét ông bạn già rất nhiều nhưng nhờ vậy em mới mau khoẻ lại . Ông bạn già vẫn đúng và em thì sai lại sai hơn khi cứ quên uống thuốc đúng giờ .
Trời lại lạnh hơn, ông bạn già lấy thêm áo khoác và khăn quàng cổ cho em . Nhiều lúc em than nóng cởi nó ra. Nhưng ông bạn già lại năm nỉ em mang tiếp tục . Ông bạn già thấy thời tiết lạnh , lo cho bệnh của em sẽ trở nặng thêm . Chuyến đi xa sắp đến, nếu em bị bệnh thì làm sao đây . Cho nên dù có ấm ức đến đâu, em chỉ ngoan ngoản khoác áo và choàng khăn mà ông bạn già đưa đến . Em than thở " Em đúng là không có quyến lựa chọn mà . Uổng công em đang sống ở một xứ sở tự do, vậy mà em không có sự tự do chút nào ". Ông bạn già chỉ mỉm cười khi nghe em càm ràm như thế vì đã quá quen với các phàn nàn nho nhỏ của em .
Trong tâm em, những ngày tháng xa xưa đó làm điểm tựa cho em dựa vào mỗi khi ông bạn già bận việc . Ngồi đây ngu ngơ nhớ lại, để thấy lòng em bình yên, để cảm nhận ra ộng bạn già đã thương yêu em nhiều lắm . Trong con mắt của người khác, em không đẹp và không đáng yêu. Họ chỉ lợi dụng sự tin tưởng của em để đùa bởn với tình cảm của em, rồi vất bỏ em như miếng giấy rách . Chỉ có ông bạn già không làm như thế, ông bạn già yêu em, nuông chìu em, thương luôn những cái tánh xấu của em . Ông bạn già không màn đến vẻ đẹp bên ngoài, chỉ chú trọng đến cái đẹp nội tâm, từ ngày đó cho mãi đến bây giờ .
Mỗi ngày, trước khi rời nhà đi làm việc. Ông bạn già hay hôn lên trán em và nhắc , " nhớ uống thuốc nhé em " . Em hứa đó, nhưng lát nữa lại quên mất . Để khi ông bạn già xong việc làm về nhà, biết rỏ em quên rồi, lại nghe thấy tiếng thở dài bất mản của ông bạn già sau đó .
01:35 SA 19/12/2019
Bây giờ !!!!!
Thời gian vẫn trôi qua dù muốn hay không . Nhà hàng xóm treo đèn lung linh đón giáng sinh làm cho tôi thấy không khí ngày lễ đã về đến . Trời mùa đông lạnh nên tôi khoác áo thật dày đi siêu thị . Mùa nầy nơi nơi đều có hàng khuyến mãi. Như bao người, tôi cũng mua thức ăn về nấu nướng . Tôi cũng không biết mình sẽ nấu món gì đây khi tôi không phải là người thợ nấu ăn ngon .
Mùa cua vùng bắc mỹ năm nay được cho phép đánh bắt đánh bắt trể hơn năm trước nên giá cua không rẻ . Nhưng tôi vẫn dự định nấu món cua mà con trai yêu thích . Không gì hạnh phúc hơn khi món ăn tôi làm ra có người thưởng thức . Quanh quẩn nơi đây, tôi vẫn còn niềm hạnh phcu1 nhỏ nhoi với đứa con trai còn lại . Tiếng gọi mẹ của con đã giúp tôi dần dần hồi sinh, vẫn thấy mình còn có một gia đình nhỏ dù không hoàn chỉnh trọn vẹn .
Tinh thần tôi vẫn biến động, vẫn còn những nổi xót xa không Kìm chế được . Nhưng tôi hiểu rằng phải cố gắng sống tiếp tục vì tôi vẫn còn người thương tôi bên cạnh . Những giấc mơ quái dị vẫn đeo theo tôi, nhưng bàn tay thương yêu của chồng tôi, vẫn nắm chặt lấy tay tôi khi nghe tôi ú ớ giữa cơn mơ đó . Vì thế, cho nên dù không còn niềm tin sống, tôi phải cố gắng vượt qua, phải nhắc mình rằng bên cạnh tôi vẫn còn hai người đàn ông cần đến tôi nhiều lắm .
10:25 SA 16/12/2019
k
kites
Bắt chuyện
1.2k
Điểm
·
36
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Từ sau chuyến đi về em vẫn chưa đổi lại được giấc ngủ của mình . Em vẫn còn nằm thấy ác mộng . Ông bạn già vẫn kiên nhẫn " Em mở lòng ra đi em, đừng ôm chặt nó nữa . Em không biết ông bạn già sao lại nói thế . Ác mộng đeo theo em, chứ em nào muốn giữ nó đâu .
Rồi em lên mạng học làm củ cải muối. Ông bạn già vẫn để em làm theo ý mình cho vui, dù biết rằng nếu đi mua sẽ rẻ hơn nhiều .Ông bạn già về nhà với túi củ cải trắng trên tay. Rồi bảo em nếu không đủ thì mai ông bạn già mua thêm .
Cả năm trôi qua, em ít khi bước ra đường đi chợ. Chỉ có ông bạn già phải đi mua đồ thôi . Cũng chưa hề ép em ra khỏi nhà. Thỉnh thoảng thì dụ em đi mua một món gì đó với ông bạn già mà thôi .
Em ngồi giữa 4 bức tường trắng mà cảm thấy nơi đây thật bình an. Nó ngăn cách em với thế giới bên ngoài đầy người xấu, cũng ngăn không cho em thấy những mặt xấu của cuộc đời . Em vui vẻ sống từng ngày trong 4 bức tường trắng đó . Đôi lúc em cứ ước ao, phải chi có một nơi nào đó trên trái đất nầy, nơi mà con người không tranh đoạt hay lợi dụng lẫn nhau. Nơi mà con người không ai làm tổn thương ai hết . Nếu thật sự có , chắc em sẽ rất vui khi đến đó sinh sống các ngày cuối còn lại của mình . Mỗi khi em nhắc đến một nơi chốn bình yên, ông bạn già chỉ khẻ thở dài vì biết rằng điều em mong muốn không thật sự tồn tại.