Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Ngoại tình - chuyện chứ không phải "truyện"
Mình bỏ topic này 2 năm, hứa bao lần với mọi người là sẽ viết tiếp mà không có thời gian để viết.
Chuyện của mình thì đơn giản, nó thuộc lòng trong đầu, nghĩ ra là viết
Chuyện của người phải ngấm, đôi lúc phải hỏi lại một số chi tiết để viết cho đúng nên viết rất lâu, và ngại
Đang lên tinh thần để viết lại đây, không biết còn ai chào đón mình nữa không?
05:39 SA 13/11/2017
Ngoại tình - chuyện chứ không phải "truyện"
Còn ai theo dõi chuyện này nữa không nhỉ?
Mình đang định viết tiếp nhưng hẹn đến tầm tháng 5 nhé :)
01:16 SA 10/02/2017
Ngoại tình - chuyện chứ không phải "truyện" -...
Cả nàng và anh đều rơi vào trạng thái ngớ ngẩn khi nhìn que thử thai hai vạch.
Với nàng là tâm trạng không lối thoát.
Nàng yêu con, nàng thèm một đứa con gái, đó là ấp ủ từ thời nàng chưa gặp anh, thời nàng đang làm mẹ đơn thân, nhưng nàng không đủ can đảm để thực hiện.
Khi yêu anh, nàng vẫn còn thèm khát đó nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ nàng sẽ có con với anh, vì nàng quá hiểu hoàn cảnh của mối tình này, nàng hiểu nàng phạm tội chết với vợ của anh khi nàng để điều đó xảy ra...
Vậy nên nàng và anh đã cùng nhau ngăn ngừa. Ngoài những ngày an toàn, thì nàng dùng viên khẩn cấp, và nếu quá số lượng được dùng thì anh chủ động cho ra ngoài...
Vậy mà bây giờ thế này đây
Còn anh, cũng nhiều lần anh thủ thỉ với nàng giá giữa nàng và anh có một mối ràng buộc nào đó như con cái chẳng hạn, nhưng rồi anh lại nói đến những hệ lụy nếu có con chung, khổ cho cả đứa con chung và nhữg đứa con đã có. Anh bảo là nàng có nghĩ anh ích kỷ anh cũng phải nói thế... Vậy nên đôi khi không thích cách xuất ra ngoài nhưg anh vẫn cùng nàng thực hiện một cách nghiêm túc.
Còn bây giờ thì thế nào đây?
Nàng đã quá hiểu là phải làm gì, vì chỉ có một lựa chọn duy nhất không cần phải suy nghĩ là BỎ THAI bởi vì Nàng không biết cái thai hình thành lúc nào và trong thời gian đó nàng đã dùng đến thuốc tránh thai khẩn cấp.
Điều nàng cảm thấy đau đơn là đó, là tự đưa mình vào một hoàn cảnh không có sự lựa chọn nào ngoài sự lựa chọn đau đớn.
Anh ôm nàng khi nàng khóc, nàng đang khóc nức nở trong tay anh vẫn cảm nhận được như có giọt nước mắt nóng bỏng của anh trên lưng nàng:
- Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi. Cả cuộc đời này anh phải xin lỗi em cũng không hết được lỗi.
- Đâu phải một mình anh, em cũng là người góp phần mà anh. Tại sao, tại sao em để cho mọi chuyện đi đến thế này? Em không muốn tiếp tục nữa đâu, em muốn dừng lại, em thấy khổ tâm, em thấy tội lỗi, em không chịu đựng được nữa, em thấy hận đời, em thấy ghét anh, em muốn chết...
Nàng nói như một người điên, cứ lảm nhảm những từ ngữ có thể làm nàng đau nhất để giảm đi nỗi đau đang giàng xé trong lòng nàng.
Anh ôm cứng nàng, vỗ về một cách bối rối và đau khổ. Bản thân anh cũng không biết làm gì trong hoàn cảnh này:
- Anh biết nhưng em đừng nói xa anh, dù thế nào anh cũng phải được ở bên em trong lúc này, chúng ta sẽ tính sau, nhưng giờ em phải nghe anh, bình tĩnh lại, giữ sức khỏe để thực hiện phẫu thuật. Em đừng như thế này, anh đau lắm.
Nàng dần bình tĩnh lại, nằm xuống giường quay lựng lại với anh, rồi nàng đưa tay sờ lên bụng, nơi đứa con - kết quả tình yêu của nàng với anh- vừa hình thành nhưng không thể chào đời. Lòng nàng lại quặn lên từng nhịp, nàng lại khóc.
Anh ôm nàng vào lòng thì nàng gạt anh ra, nàng không còn muốn anh chạm vào nàng, nàng thấy anh chính là nguyên nhân của nỗi đau này, nàng ghét anh, nàng không muốn nhìn thấy mặt anh nữa:
- Anh về đi, em muốn ở một mình, mai em gọi cho anh
- Em thế này anh về sao được, bình tĩnh lại đi mà, mọi chuyện đã xảy ra rồi, phải giữ sức để giải quyết chứ em
- Anh vui lắm phải không?
- Sao em nói thế? Sao anh lại vui được?
- Vì anh không muốn có con, vì em không thể giữ được con nên anh không phải lo sợ gì cả!
Anh đứng bật dậy, đi đến bên cửa sổ. Không quay lại nhưng nàng đoán được bước chân anh rất nặng nề. Một lúc lâu anh nhẹ nhàng ngồi lại bên nàng, nói nhỏ:
- Anh biết là em đang rất bất bình vì em phải gánh chịu nỗi đau này, nhưng em nghĩ anh không đau sao em?
- Anh thì đau gì, anh có làm sao đâu mà đau, anh có phải chịu hậu quả gì đâu mà đau
- Nó là con anh dù anh không muốn nó hình thành thì nó cũng đã hình thành. Biết là thế mà không cho nó ra đời, anh vui được hả em? Nếu anh vui được thì em yêu cái loại như anh được sao?
- Em không biết, giờ em không yêu anh nữa, em ghét anh, em căm thù anh, tại anh, tại anh hết.
- Thế bây giờ em muốn anh phải làm gì?
- Anh cút đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa
Bất ngờ nàng ngồi bật dậy, ném cái gối vào mặt anh và hét lên như thế.
Anh lao vào ôm nàng, cố giữ cho nàng bình tĩnh nhưng nàng càng cấu anh đau hơn, hất anh ra và nói những điều rất đau lòng với anh. Một lúc nàng thiếp đi vì mệt. Trong con mơ, nàng lại thấy nàng mang bầu, nàng sinh con nhưng nàng không thể nào nhìn thấy mặt con. Nàng hét lên hoảng loạn và ngồi bật dậy, nhìn xung quanh thấy anh đang nằm ngủ gục bên giường. Tóc anh rũ xuống, vẻ mặt anh mệt mỏi.
Nàng nhớ lại những gì nàng đã nói, chợt thấy thương anh vô hạn. Nhìn đồng hồ, đã hơn 10h đêm. Nàng lay vai anh:
- Anh dậy đi, về nhà đi, muốn quá rồi.
Anh ngồi dậy, đỡ nàng:
- Tối anh ở lại đây, em thế này anh về sao được? Anh sang bà ngoại đón T về nhé.
- Thôi em gọi cho bà để T bên đó, em ở một mình được, anh về đi, em có sao đâu, chỉ mất bình tĩnh lúc nãy thôi, giờ em ổn rồi.
- Anh không yên tâm được
- Anh ở lại em mới không yên tâm được, lại đổ bể hết mọi chuyện thì em còn khổ hơn. Thôi anh về đi, sáng mai em đi khám, anh đưa em đi.
Anh về rồi, nàng lại nằm bệt xuống giường. Nghĩ, khóc, đau..., cứ luẩn quẩn như thế.
Một lúc lâu lại có tin nhắn của anh: Anh về rồi, em sao rồi? Cố gắng lên em nhé, anh thương em nhiều.
Nàng nhắn lại: Em không sao, anh đừng nhắn tin nữa.
Anh: Em đừng thế, vẫn giận anh sao?
Nàng: Không, em muốn nghỉ ngơi
Anh: Ừ em nghỉ đi, hễ có vấn đề gì gọi cho anh nhé, anh đưa con sang nhà bà nội rồi
'Anh đưa con sang nhà bà nội" tức là ý anh muốn nói anh được tự do, anh có thể đến khi nàng cần. Nàng thấy sao mà chua xót, cho cả anh và nàng. Đường đường là môt người đàn ông ngang dọc, vì nàng mà phải làm những việc khuất tất đến khổ sở như thế. Nàng nhắn xoa dịu anh: Em ngủ nhé, mai anh qua đón em lúc 10h, sáng em nghỉ ở nhà một chút.
Anh: Sáng sớm anh sang nhé, anh đưa đi ăn sáng rồi khám luôn, trưa anh ở nhà với em. Em nghỉ 1 tuần nhé, anh bố trí công việc cho phòng em.
Nàng: Không, anh lên công ty sắp xếp công việc, 10h qua em. Đừng nghĩ em đang bệnh, chuyện này với phụ nữ là bình thường mà, chỉ là em hơi bất ngờ nên hoảng một chút. Anh ngủ đi, em yêu anh!
Cuối cùng thì dù trong đau đớn, ưu tiên số một nàng vẫn dành cho anh. Trong mọi hoàn cảnh, nàng đều không muốn anh đau khổ, lo lắng, khổ sở... Yêu chả lẽ lại ngu đến thế. Hồi nàng yêu chồng nàng, nàng đâu có thế, kiểu sống chết gì nàng cũng muốn dành phần thắng về mình... Tình yêu thế nào mới là đúng nhỉ???
>> Link nguồn
http://www.webtretho.com/forum/f188/ngoai-tinh-chuyen-chu-khong-phai-truyen-1845376/
>> Đọc toàn bài:
http://www.webtretho.com/forum/f188/ngoai-tinh-chuyen-chu-khong-phai-truyen-leaf-2012-a-2316605/
01:08 SA 27/11/2015
Ngoại tình - chuyện chứ không phải "truyện"
Cả nàng và anh đều rơi vào trạng thái ngớ ngẩn khi nhìn que thử thai hai vạch.
Với nàng là tâm trạng không lối thoát.
Nàng yêu con, nàng thèm một đứa con gái, đó là ấp ủ từ thời nàng chưa gặp anh, thời nàng đang làm mẹ đơn thân, nhưng nàng không đủ can đảm để thực hiện.
Khi yêu anh, nàng vẫn còn thèm khát đó nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ nàng sẽ có con với anh, vì nàng quá hiểu hoàn cảnh của mối tình này, nàng hiểu nàng phạm tội chết với vợ của anh khi nàng để điều đó xảy ra...
Vậy nên nàng và anh đã cùng nhau ngăn ngừa. Ngoài những ngày an toàn, thì nàng dùng viên khẩn cấp, và nếu quá số lượng được dùng thì anh chủ động cho ra ngoài...
Vậy mà bây giờ thế này đây
Còn anh, cũng nhiều lần anh thủ thỉ với nàng giá giữa nàng và anh có một mối ràng buộc nào đó như con cái chẳng hạn, nhưng rồi anh lại nói đến những hệ lụy nếu có con chung, khổ cho cả đứa con chung và nhữg đứa con đã có. Anh bảo là nàng có nghĩ anh ích kỷ anh cũng phải nói thế... Vậy nên đôi khi không thích cách xuất ra ngoài nhưg anh vẫn cùng nàng thực hiện một cách nghiêm túc.
Còn bây giờ thì thế nào đây?
Nàng đã quá hiểu là phải làm gì, vì chỉ có một lựa chọn duy nhất không cần phải suy nghĩ là BỎ THAI bởi vì Nàng không biết cái thai hình thành lúc nào và trong thời gian đó nàng đã dùng đến thuốc tránh thai khẩn cấp.
Điều nàng cảm thấy đau đơn là đó, là tự đưa mình vào một hoàn cảnh không có sự lựa chọn nào ngoài sự lựa chọn đau đớn.
Anh ôm nàng khi nàng khóc, nàng đang khóc nức nở trong tay anh vẫn cảm nhận được như có giọt nước mắt nóng bỏng của anh trên lưng nàng:
- Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi. Cả cuộc đời này anh phải xin lỗi em cũng không hết được lỗi.
- Đâu phải một mình anh, em cũng là người góp phần mà anh. Tại sao, tại sao em để cho mọi chuyện đi đến thế này? Em không muốn tiếp tục nữa đâu, em muốn dừng lại, em thấy khổ tâm, em thấy tội lỗi, em không chịu đựng được nữa, em thấy hận đời, em thấy ghét anh, em muốn chết...
Nàng nói như một người điên, cứ lảm nhảm những từ ngữ có thể làm nàng đau nhất để giảm đi nỗi đau đang giàng xé trong lòng nàng.
Anh ôm cứng nàng, vỗ về một cách bối rối và đau khổ. Bản thân anh cũng không biết làm gì trong hoàn cảnh này:
- Anh biết nhưng em đừng nói xa anh, dù thế nào anh cũng phải được ở bên em trong lúc này, chúng ta sẽ tính sau, nhưng giờ em phải nghe anh, bình tĩnh lại, giữ sức khỏe để thực hiện phẫu thuật. Em đừng như thế này, anh đau lắm.
Nàng dần bình tĩnh lại, nằm xuống giường quay lựng lại với anh, rồi nàng đưa tay sờ lên bụng, nơi đứa con - kết quả tình yêu của nàng với anh- vừa hình thành nhưng không thể chào đời. Lòng nàng lại quặn lên từng nhịp, nàng lại khóc.
Anh ôm nàng vào lòng thì nàng gạt anh ra, nàng không còn muốn anh chạm vào nàng, nàng thấy anh chính là nguyên nhân của nỗi đau này, nàng ghét anh, nàng không muốn nhìn thấy mặt anh nữa:
- Anh về đi, em muốn ở một mình, mai em gọi cho anh
- Em thế này anh về sao được, bình tĩnh lại đi mà, mọi chuyện đã xảy ra rồi, phải giữ sức để giải quyết chứ em
- Anh vui lắm phải không?
- Sao em nói thế? Sao anh lại vui được?
- Vì anh không muốn có con, vì em không thể giữ được con nên anh không phải lo sợ gì cả!
Anh đứng bật dậy, đi đến bên cửa sổ. Không quay lại nhưng nàng đoán được bước chân anh rất nặng nề. Một lúc lâu anh nhẹ nhàng ngồi lại bên nàng, nói nhỏ:
- Anh biết là em đang rất bất bình vì em phải gánh chịu nỗi đau này, nhưng em nghĩ anh không đau sao em?
- Anh thì đau gì, anh có làm sao đâu mà đau, anh có phải chịu hậu quả gì đâu mà đau
- Nó là con anh dù anh không muốn nó hình thành thì nó cũng đã hình thành. Biết là thế mà không cho nó ra đời, anh vui được hả em? Nếu anh vui được thì em yêu cái loại như anh được sao?
- Em không biết, giờ em không yêu anh nữa, em ghét anh, em căm thù anh, tại anh, tại anh hết.
- Thế bây giờ em muốn anh phải làm gì?
- Anh cút đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa
Bất ngờ nàng ngồi bật dậy, ném cái gối vào mặt anh và hét lên như thế.
Anh lao vào ôm nàng, cố giữ cho nàng bình tĩnh nhưng nàng càng cấu anh đau hơn, hất anh ra và nói những điều rất đau lòng với anh. Một lúc nàng thiếp đi vì mệt. Trong con mơ, nàng lại thấy nàng mang bầu, nàng sinh con nhưng nàng không thể nào nhìn thấy mặt con. Nàng hét lên hoảng loạn và ngồi bật dậy, nhìn xung quanh thấy anh đang nằm ngủ gục bên giường. Tóc anh rũ xuống, vẻ mặt anh mệt mỏi.
Nàng nhớ lại những gì nàng đã nói, chợt thấy thương anh vô hạn. Nhìn đồng hồ, đã hơn 10h đêm. Nàng lay vai anh:
- Anh dậy đi, về nhà đi, muốn quá rồi.
Anh ngồi dậy, đỡ nàng:
- Tối anh ở lại đây, em thế này anh về sao được? Anh sang bà ngoại đón T về nhé.
- Thôi em gọi cho bà để T bên đó, em ở một mình được, anh về đi, em có sao đâu, chỉ mất bình tĩnh lúc nãy thôi, giờ em ổn rồi.
- Anh không yên tâm được
- Anh ở lại em mới không yên tâm được, lại đổ bể hết mọi chuyện thì em còn khổ hơn. Thôi anh về đi, sáng mai em đi khám, anh đưa em đi.
Anh về rồi, nàng lại nằm bệt xuống giường. Nghĩ, khóc, đau..., cứ luẩn quẩn như thế.
Một lúc lâu lại có tin nhắn của anh: Anh về rồi, em sao rồi? Cố gắng lên em nhé, anh thương em nhiều.
Nàng nhắn lại: Em không sao, anh đừng nhắn tin nữa.
Anh: Em đừng thế, vẫn giận anh sao?
Nàng: Không, em muốn nghỉ ngơi
Anh: Ừ em nghỉ đi, hễ có vấn đề gì gọi cho anh nhé, anh đưa con sang nhà bà nội rồi
'Anh đưa con sang nhà bà nội" tức là ý anh muốn nói anh được tự do, anh có thể đến khi nàng cần. Nàng thấy sao mà chua xót, cho cả anh và nàng. Đường đường là môt người đàn ông ngang dọc, vì nàng mà phải làm những việc khuất tất đến khổ sở như thế. Nàng nhắn xoa dịu anh: Em ngủ nhé, mai anh qua đón em lúc 10h, sáng em nghỉ ở nhà một chút.
Anh: Sáng sớm anh sang nhé, anh đưa đi ăn sáng rồi khám luôn, trưa anh ở nhà với em. Em nghỉ 1 tuần nhé, anh bố trí công việc cho phòng em.
Nàng: Không, anh lên công ty sắp xếp công việc, 10h qua em. Đừng nghĩ em đang bệnh, chuyện này với phụ nữ là bình thường mà, chỉ là em hơi bất ngờ nên hoảng một chút. Anh ngủ đi, em yêu anh!
Cuối cùng thì dù trong đau đớn, ưu tiên số một nàng vẫn dành cho anh. Trong mọi hoàn cảnh, nàng đều không muốn anh đau khổ, lo lắng, khổ sở... Yêu chả lẽ lại ngu đến thế. Hồi nàng yêu chồng nàng, nàng đâu có thế, kiểu sống chết gì nàng cũng muốn dành phần thắng về mình... Tình yêu thế nào mới là đúng nhỉ???
01:08 SA 27/11/2015
Ngoại tình - chuyện chứ không phải "truyện" -...
Cuộc đời nàng là bình hoa nhựa đã được phù phép
Nàng bắt đầu sống cuộc sống có tình yêu, có ân ái, có giận hờn và độc ác hơn là có tham lam.
Nàng bắt đầu tham lam anh một cách khó hiểu. Ở công ty, lúc nào anh ngồi vào máy (anh rất ít khi ngồi máy vì đi nhiều và gặp khách nhiều) là anh lại gọi nàng chat chit, nếu anh quên không gọi là nàng bắt đầu giận, một vài lần như thế anh phải cài phần mềm chat trên điên thoại để nói chuyện với nàng thường xuyên hơn... Mà cũng lạ là cả hai nói chuyện với nhau hàng ngày mà không bao giờ hết chuyện
Lúc đầu là những cảm xúc yêu thương dành cho nhau, anh dặn nàng việc này việc nọ về con nàng, anh bảo là nhà nàng thiếu cái này cái kia, anh muốn đi mua, nàng thì cãi là anh không được mua gì cho nàng vì như thế là quá đủ rồi, nàng không muốn tình cảm của cả hai thành một mối quan hệ nhuốm mầu tiền bạc. Anh bảo là anh muốn lo cho nàng như một người đàn ông đúng nghĩa, để nàng yên tâm làm việc cho anh và yêu anh, anh không coi đó là sự lợi dụng của nàng... nói qua nói lại rồi nàng cũng đồng ý cho anh việc nọ việc kia
Rồi câu chuyện tiếp theo là những cảm xúc khi hai người gần gữi nhau... nàng và anh bạo dạn rút ruột gan để nói với nhau về chuyện này. Nhiều lúc về nhà đọc lại những đoạn hai người chat với nhau mà nàng còn cảm thấy xấu hổ vì có quá nhiều từ nhạy cảm, nhưng khi gặp nhau lại không nói được.
Rồi kết thúc lại là chuyện nàng dằn vặt bản thân, nàng không biết tiếp theo như thế nào, cả hai cứ như thế này đến bao giờ... tóm lại là nàng luôn lo lắng về tương lai khi vướng vào mối tình này với anh. Anh thì cứ động viên nàng là "ném đá dò đường", đến đâu anh sẽ lo đến đó. Nàng không biết anh lo gì, và lo như thế nào nên cứ căn vặn anh, anh lại vất vả trấn an nàng, đùa giỡn cho nàng quên đi mọi chuyện.
Cứ như thế, những câu chuyện này tiếp nối nhau, cho đến ngày anh bảo với nàng là chắc anh sẽ ít nói chuyện chat chit với nàng mà chỉ nói chuyện trực tiếp, vì việc chat chit này anh thấy bắt đầu ảnh hưởng đến công việc của anh và cả của nàng. Nàng đồng ý nhưng long buồn vô hạn. Nàng biết qua cơn say, thì đối với anh, nàng chỉ là góc khuất, là bóng tối êm đềm cho anh dừng chân... Còn cuộc đời anh là sự nghiệp, là gia đình kia kìa. Nàng biết thế và bằng lòng với những cuộc gặp tranh thủ, để rồi tối tối lại giở những đoạn chat cũ để dộc, để khóc, để cô đơn...
Đêm đối với nàng là cực hình, vì lúc đó nàng không được phép có bất kỳ một liên hệ nào với anh trừ phi anh chủ động. Anh không nối, nhưng nàng ngầm hiểu và nàng thực sự là cố gắng giữ cho anh. Nhiều lúc nhớ anh đến cuồng dại nhưng nàng không dám nhắn tin, thậm chí cả tin offline trên chat. Cũng có nhiều đêm anh vẫn nhắn tin cho nàng rất lâu, huyên thuyên đủ thứ, những đêm như thế nàng thấy mình được sống...
Hai ngày nghỉ trong tuần, anh chỉ gặp nàng được một buổi không cố định, nàng cứ chờ thôi, không biết lúc nào anh sẽ gặp được nàng. Nàng khốn khổ vì chờ đợi, và bị động. Nhiều lúc nàng cứ chờ hết sáng thứ 7 không thấy anh liên lạc, nàng thấy kiệt sức và không chịu nổi thì rủ bạn bè, em út đi chơi đâu đó để giết thời gian. Nhiều lúc đang đi thì anh liên lạc, nàng lại phải bỏ hết để về gặp anh. Nhiều lúc nàng bị bạn bè, em út chửi cho té tát vì cái tội rủ leo lẻo đi chơi, chưa kịp đi thì lại đổi kế hoạch vì sếp gọi về làm việc (là lý do nàng đưa ra). Cuối cùng nàng không còn dám rủ ai đi nữa, mà lúc thì lang thang một mình ở các trung tâm siêu thì, lúc thì online các trang web, lúc đưa con về nhà ngoại và ở đó với con trai (Con trai nàng hầu như hai ngày nghỉ là ở với ông bà ngoại)...
Chính vì cái cảnh đó nên nhiều lúc nàng tức tối, giận dỗi với anh. Nàng hờn anh xem nàng như đồ chơi, lúc nào có thời gian thì mới tranh thủ chơi, còn không thì vứt đấy; nàng bảo anh là anh phải sắp xếp như nào cho nàng còn chủ động công việc, nàng còn làm việc khác nữa chưa không thể cứ chầu hẫu chờ anh thế này; Nàng bảo anh không thể đèo bòng được thì đừng kéo nàng vào như thế này; Nàng nói nàng hi sinh vì anh quá nhiều rồi, nàng không muốn tiếp tục làm cái giẻ rách để lúc nào anh cần thì nhặt lên...
Đó là bắt đầu cho những cuộc cãi nhau liên miên của cả hai.
Anh cũng trách nàng không hiểu và thông cảm cho anh, anh phải cố thu xếp hai bên trọn vẹn, nàng ích kỷ, nàng chỉ biết đến nàng, nàng đã biết là mối quan hệ của anh và nàng không thể được như những mối quan hệ của những kẻ tự do, nên nàng phải chấp nhận phần nào chứ... Trách thế nhưng rồi anh lại vỗ về an ủi nàng, lại làm cho nàng thỏa mãn, nàng lại quên, lại yêu anh cuồng nhiệt.
Và rồi chuyện gì đến cũng đến
Môt ngày, nàng thấy cơ thể mệt mỏi, ốm triền miên... Anh trêu nàng là ốm nghén à, làm nàng giật mình, anh cũng giật mình theo. Dở một cái là nàng chẳng bao giờ nhớ kỳ tháng của mình là ngày nào, chu kỳ ra sao, nên cũng không biết là quá ngày hay không. Quá hoảng sợ, nàng bắt anh đi mua que thử cho nàng ngay lúc đó...
Kết quả, nàng hai vạch!
11:10 SA 22/11/2015
l
leaf.2012
Chuyên gia
13.9k
Điểm
·
6
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Chuyện của mình thì đơn giản, nó thuộc lòng trong đầu, nghĩ ra là viết
Chuyện của người phải ngấm, đôi lúc phải hỏi lại một số chi tiết để viết cho đúng nên viết rất lâu, và ngại
Đang lên tinh thần để viết lại đây, không biết còn ai chào đón mình nữa không?