Đọc xong các tâm sự của các chị mà em ko thể cầm được nước mắt. Khóc nghẹn ngào.... Ôi, sao cuộc đời phụ nữ mình khổ thế các chị ơi. Em cũng đang đứng giữa ngã ba đường - không biết đi đâu, về đâu. Ở lại bên chồng thì phải sống trong địa ngục. Chia tay thì gia đình em không đồng ý. Em muốn đưa con em đi ra ngoài tự lập nhưng khổ nỗi giờ con mới 8 tháng tuổi. Đẻ xong em phải nghỉ làm ở nhà chăm con; chồng không muốn "vợ xấu" nên không đồng ý cho con ti, mua máy vắt sữa về thì dần dần cũng cạn. Giờ nếu em quyết định ra đi thì đồng nghĩa với việc không nhà, không tiền, cũng chẳng còn 1 người bạn nào bên cạnh (lấy chồng xong mất bạn). Em phải làm gì đây hả các chị? Ban ngày thì mọi người xung quanh luôn thấy em cười nhưng đâu có biết đằng sau những nụ cười ấy chứa bao đắng cay, tủi nhục... :(
Mình vì chồng có thể mất tất cả, bạn bè, gạt gia đình sang 1 bên nhưng bù lại chồng mình đã mang lại cho mình nhưng cái gì. Cuộc đời người con gái chỉ mong có người tốt với mình, là 1 người phụ nữ chỉ mong có người chồng yêu thương mình, chăm sóc con cái, thế thôi là hạnh phúc rồi. Nhưng mấy ai có cái hạnh phúc đấy, mọi người cho rằng mình không khéo giữ lửa hạnh phúc, nhưng với người chồng không quyết định được việc gì, muốn yêu vợ thương con, quan tâm đến vợ cũng phải hỏi ý kiến người khác, nghe theo người khác thì lửa có thể cháy được ở chỗ nào? Mình cũng kô tiền nhưng hơn mẹ honey 1 điểm là được nhà đẻ ủng hộ về quyết định rẽ ngang, và bạn bè mình cũng ủng hộ. Trong héo ngoài tươi ai thấu được, nhưng mẹ honey thử giải thích cho gia đình biết lý do mình ra đi, biết đâu gia đình sẽ thông cảm, kô ai thương con bằng bố mẹ, kô bố mẹ nào muốn để con mình chịu khổ cả đâu mẹ honey ạ