Mình xin lỗi chưa thể trả lời hết các câu hỏi ngay bây giờ nếu không câu chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc. Khi kết thúc câu chuyện mình sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào được đặt ra. Nhưng đến lúc đó có lẽ một số câu hỏi ở đây sẽ là không còn cần thiết khi người hỏi đã tự tìm thấy câu trả lời cho riêng mình. Phần này đáng lẽ mình chỉ định lướt qua nhưng có một số bạn quan tâm hỏi nên mình chia sẻ chi tiết luôn. Chỉ là vài kinh nghiệm của một amateur, mình vẫn biết ở đây các bạn phải giỏi hơn mình nhiều. Và mình bắt đầu một cuộc sống mới. Mọi thứ dễ dàng hơn tưởng tượng khá nhiều, có thể do khâu chuẩn bị từ trước tương đối tốt. Sau khi về nhà mới việc đầu tiên mình làm là cùng bọn trẻ con kiểm kê một lượt và vứt hết tất cả những đồ đạc, đồ dùng không cần thiết. Rất nhiều, đúng kiểu bới nhà ra rác. Vài chục bao tải to gồm đủ thứ nồi niêu xong chảo, máy móc, dụng cụ làm bếp hỏng, ba lô túi xách, giày dép, quần áo, sách vở, đồ chơi … Có cả tỷ thứ còn chả hiểu là cái gì. Trước khi sắp xếp nhà cửa mình muốn đồ đạc rút xuống mức tối giản. Thời gian ít, hơi đâu mất công và mất chỗ để sắp xếp những đồ mình sẽ không dùng hoặc để dành cho những nhu cầu vài năm mới dùng một lần. Một ví dụ nhỏ là phục vụ cho việc ăn uống của mấy bố con mình chỉ cần 6 cái đĩa lòng sâu, 6 cái đĩa dẹt, 6 bộ dao dĩa, 6 cái cốc uống nước, 1 cái bát thật to để trộn salad. Vừa đủ dùng trong 1 ngày trước khi chạy máy rửa bát nhưng nếu cần tiếp 3,4,5 khách cũng vô tư. Nhiều khách hơn thì rủ nhau ra hàng mà ăn, sao phải khổ. Mình vốn không hiểu nổi các bà vợ (trong số đó có cô vợ mình), lúc nào cũng than thở không có đủ thời gian sắp xếp giữ gọn gàng nhà cửa nhưng cứ động đến vứt hay cho bất cứ thứ gì là tiếc lồng tiếc lộn. Đã thế còn vô cùng thích sắm đồ bừa bãi mà phần lớn về nhét luôn vào một ngăn tủ không bao giờ động tới. Kết quả cuối cùng đồ đạc nhiều quá, nhà lộn xộn lanh tanh bành quá đến nỗi có những lúc định bắt tay dọn dẹp nhưng nhìn thấy khối lượng công việc sẽ phải thực hiện nản quá lại buông xuôi. Nếu bạn không đủ thời gian cho việc quản lý nhà cửa, không nắm được trong nhà có những đồ đạc nào thì bạn đang có quá nhiều đồ không dùng, hãy vứt hoặc nếu có thể, hãy cho chúng đi. Cho đi có nhiều tác dụng lắm: Tốt cho xã hội khi một thứ vô tác dụng với bạn, là chỗ chứa bụi làm bẩn thỉu nhà bạn nay lại có ích cho người khác. Nhà các bạn sẽ sạch hơn, gọn hơn, đẹp hơn và những thứ hữu ích sẽ được để ý sử dụng nhiều hơn. Khiến cho bạn trở nên có trách nhiệm với việc mua sắm của chính mình khi sai lầm ngay lập tức được quy ra tiền. Cũng tương tự như vậy, đồ ăn thừa sau bữa ăn luôn phải đổ hết đi. Đau xót một chút nhưng bạn sẽ ý thức được lần sau nấu ăn phải tính toán kỹ hơn. Để trong tủ lạnh với ý nghĩ an ủi mai ăn tiếp là một cách trì hoãn, trốn tránh, không thừa nhận sai lầm và rồi khả năng cao nó sẽ nằm đấy đến khi mốc xanh mốc đỏ Tiếp theo, mình cùng bọn trẻ con bố trí sắp xếp chỗ còn lại ngăn nắp gọn gàng. Đẹp thì hơi cao sang, phải có khiếu thẩm mỹ tốt mới làm được (bao giờ rảnh rang hơn mình cũng muốn đọc một số sách về chủ để bố trí sắp xếp nhà cửa, nhìn những căn nhà đẹp trên các tạp chí mê lắm) nhưng chỉ cần gọn gàng thì chắc chắn ai cũng có thể làm được. Mỗi đồ vật đều phải có vị trí cố định của nó. Một quy tắc bất di bất dịch mình đề ra cho cả nhà là sau khi kết thúc một việc, phải trả mọi thứ về đúng vị trí. Một số ví dụ như ăn xong đĩa bát phải dọn đi, bàn phải lau sạch, ghế phải đẩy lại ngay ngắn như trước khi ăn. Khi chơi có thể thoải mái bày bừa, xê bàn dịch ghế, gối ném lung tung không ai quan tâm nhưng khi chơi xong mọi thứ phải nhìn như lúc chưa chơi … Bọn trẻ con nhà mình thuộc lòng quy tắc này và biết cách diễn giải trong các tình huống khác nhau nên mình nhàn. Có những lúc chúng nó mải chơi quên không dọn dẹp đồ chỉ cần lườm một cái là chúng nó hiểu ra vấn đề lon ton chạy đi làm ngay, chẳng phải nói nhiều hay chỉ tay nhắc việc. Chưa kể giờ chúng nó muốn chơi gì cũng phải cân nhắc một chút khi biết sẽ phải tự tay dọn dẹp đống bừa bộn tự gây ra chứ không có chuyện bày thoải mái rồi người khác đi hầu. Chuyện bếp núc mình bắt đầu bằng những món ăn đã học được, không nhiều nhưng cũng tạm đủ lên thực đơn cho một tuần. Thời gian không có nên mình thiên về các món có thể thực hiện nhanh chóng. Ăn uống với kinh nghiệm của mình không cần cầu kỳ nhưng phải thu xếp đầy đủ các thành phần: thịt, trứng, sữa, ngũ cốc và rau quả. Lúc đầu chưa quen phải in công thức nấu ra rồi vừa làm vừa nhìn nhưng cứ lặp đi lặp lại nhiều lần chẳng mấy mà thuộc lòng. Tuần sau lại lặp lại gần như tuần trước nhưng mỗi tuần mình cố học thêm một món và bổ sung vào thực đơn. Bọn trẻ con thích ăn các thứ mình nấu và chưa hề tỏ vẻ chán với việc thực đơn lặp đi lặp lại mỗi tuần. Một trong những điều mình lo sợ nhất đã không xảy ra. Thái độ của lũ trẻ nói chung tích cực, vui vẻ. Chúng nó rất ít mè nheo nhớ mẹ. Một phần vì chúng nó đã tương đối lớn, một phần vì lúc nào chúng nó cũng bận rộn việc này việc kia nhưng có lẽ quan trọng nhất với trẻ con chỉ là được ăn ngủ đầy đủ và được yêu thương chăm sóc. ...............Phần hay nhất nằm ở chỗ mình không có thói quen thử món mình tập nấu, luôn có mấy con chó con chưa ý thức được chúng đang là nạn nhân của một vụ vi phạm nhân quyền nghiêm trọng sẵn sàng làm điều đó. Bạn nào ở đây lỡ nghĩ mình tốt thì nói thật, nghĩ lại đi nhé :))
Mall chết kệ xừ nó, mình chả thương :DDạo này mình bị bệnh ky bo, đi vào mall thấy hàng hóa xấu lởm giá cứ đắt lòi, đắt gấp 2-3 lần giá hợp lý (ko nói giá vốn hàng hóa đâu nhé) là mình ko bao h muốn rút ví mua. Kệ cho nó chết theo quy luật thị trường đi. Các nhà đầu tư khi thấy mall chết non hết thì tự họ phải nghĩ cách chuyển hướng xây những công trình khác có ích hơn, trường học, trường mẫu giáo, bệnh viện, phòng khám, trường dạy nghề, cơ sở sản xuất nào đó, hoặc những trung tâm phân phối hàng hóa thiết thực hơn như thực phẩm sạch, nông sản trong nước, hàng VN xịn chẳng hạn. Mở mall ra nếu hoạt động được thì lợi nhuận chỉ vào túi cá nhân, người tiêu dùng với người SX chân chính có được cái lợi gì đâu, thì sao phải ủng hộ nó.Mình cũng nhiệt liệt ủng hộ thương mại điện tử vì nó hữu ích và tiết kiệm lắm; đồ điện tử hoặc mỹ phẩm mình order ở nước ngoài về, rẻ - đẹp – xịn, mình mua hẳn 2 smartphone loại 2 sim 2 sóng cực mạnh và cực ổn, màn hình to tướng pin cực khỏe luôn, selfie đẹp, bao nhiêu là ưu điểm, đem đọ với các loại táo gặm dở đình đám thì ko hề thua tí gì mà giá thì không tưởng, 2.5tr/cái ship tận tay về VN. Nếu ko có TMĐT thì mình ko bao h mua được hàng hóa xịn rẻ như vầy. Thử tưởng tượng ra thegioididong rút ví tầm 30tr mua 2 con smartphone đời mới chắc mình đứt ruột vì tiếc. Cơ mà ai cũng như mình thì chắc nhiều nhà phân phối ở VN phá sản.
Ui, từ tối qua đến h mình pm miệt mài ấy chứ; ai hỏi mình cũng pm mà.Mình ko muốn public thông tin vì chỉ có ý định chia sẻ cho ai thật sự cần thôi; việc đặt hàng chỉ cần bạn có thẻ visa hoặc tk Paypal là tự đặt hàng được; hàng ship về tận nhà bạn theo địa chỉ bạn đăng ký với hãng; trong vòng 45 ngày nếu ko nhận dc hàng ở VN, bạn báo cho hãng biết họ sẽ hoàn đủ tiền vào tài khoản của bạn. Có lần m đặt mua 2 máy tính cách nhau vài ngày, đợi giao hàng lâu quá ko thấy 1 máy tính đến; mình claim, họ hoàn tiền ngay. Sau đó 2 tuần m nhận được máy (do hải quan bên VN om lâu quá) m lại gửi trả tiền cho hãng.Mình ko nhận order kiểu mua chung được vì mua như thế hải quan họ biết đi buôn, họ siết ngay 10% VAT và thủ tục lằng nhằng vòi vĩnh.bạn nào ko có thẻ visa thì có thể mượn tài khoản của bạn bè cũng được, ko quan trọng bạn thanh toán bằng tk của ai, quan trọng là cho đúng địa chỉ để hàng về bưu điện họ giao cho bạn.
Em đặt gạch vụ các nguyên tắc dạy con của anh, em thấy nó hay và có ý nghĩa để em học theo. Chúc anh luôn thành công với các món mới và chúc các bạn chuột bạch nhà anh luôn mạnh khỏe để tiếp tục được thưởng thức món ngon của bố hàng ngày. @};-@};-@};-
C Chị Táo inbox cho em xin tên cái sờ mát phôn ý mới ah. Hay chị đứng ra là chủ thầu vụ sờ mát phôn này đê. Em cũng hèo tiền, ko có tiền dùng táo gặm dở. Thank chị nhiều ah.
Em đã nhận được inbox. Thank chị !!!@};-@};-@};-
Em vào Parkson Thái Hà có nhõn 1 lần vì đi ăn trên đó, chưa bao giờ ngắm nghía hàng ở đó.