Phải rồi, chúng mình chỉ là những người đàn bà tầm thường. Mình hiểu những dằn vặt của bạn.Mình cũng là mẹ đơn thân, nhiều lúc mình thèm có người đưa tay ra nắm lấy tay mình thật chặt, có người vỗ về an ủi khi mình yếu đuối, hoặc chỉ cần có người ngồi nghe mình khóc. Cô đơn, yếu đuối nhưng cứ phải gồng mình lên, tội lắm.Hãy nắm lấy tay mình nhé!
Bạn say nắng à? Bạn cảm thấy đã tìm được tình yêu đích thực à? Bạn thấy không thể nào xa được người ấy. Vậy thì bạn hãy bỏ chút thời gian và nghĩ lại:1. Ngày xưa khi bạn yêu chồng bạn bây giờ nó có phải là tình yêu đích thực không? Lúc đó có lãng mạn không? Có phải không thể dứt ra nên mới cưới không? Còn bây giờ tình yêu đó như thế nào? Vậy lấy gì bảo đảm tình yêu vụng trộm bây giờ không sẽ biếng thành tệ hại? Tôi nghĩ nó còn có thể tệ hơn tình cảm với chồng bạn bây giờ rất nhiều lần.2. Hãy nghĩ về bản thân. Bạn được gì từ tình yêu đó? Và bạn sẽ mất gì nếu chuyện bị bại lộ? Những người xung quanh sẽ nhìn bạn như thế nào? Bạn còn có can đảm đi làm, đi ra đường, đi gặp bạn bè không?3. Hãy nghĩ tới ba mẹ bạn. Họ sẽ có cảm nghĩ gì? Họ đã sinh ra bạn, đã nuôi lớn bạn. Điều tối thiểu bạn nên làm cho họ là đừng để họ phải xấu hổ với mọi người, với bản thân.4. Bây giờ hãy nghĩ tới con bạn. Bây giờ thời gian bạn đang âu yếm người đàn ông đó, con bạn đang làm gì. Có thể nó đang cần bạn. Có thể nó đang ước gì có mẹ ở bên. Nếu chuyện vỡ ra. Gia đình bạn mất hạnh phúc, nó sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới con bạn như thế nào? Nếu bé còn nhỏ, nó sẽ mất sự quan tâm nó cần có. Nó có thể sẽ bị bạn bè hay người lớn trêu chọc vì chuyện mẹ ngoại tình. Có thể nó quá nhỏ để hiểu chuyện đó là sai là cần tránh và như vậy nó sẽ học được tình xấu này. Nếu con bạn lớn hơn, tâm lý nó sẽ bị ảnh hưởng. Sẽ thấy xấu hổ, thấy tủi thân, thấy bất cần đời. Có thể sẽ không tha thiết chuyện học, sẽ học thôi hư, sẽ ngỗ nghịch. Nếu nó yếu đuối hơn có thể sẽ tự tử,... Tất cà những gì tôi nói chỉ là giả tưởng. Nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Là một người mẹ, bạn có đành lòng mạo hiểm đưa con vào những tình huống có thể này chỉ để có vài giây phút tạm bợ bên người đàn ông của người khác không?Tôi mong rằng sau khi đã suy nghĩ những được và mất bạn sẽ không thấy quá khó để ngừng say nắng.
- Chị à,
- Ừ
- Sao tuần này không thấy chị qua văn phòng.
- À, bên chị mấy hôm nay hơi bận. Lại có vấn đề gì phải không?
- Hihi..Cái P vừa bị sếp mắng cho 1 trận chị ạ, nó đang định nhờ vả chị đấy. Mà dạo này sếp khó tính kinh chị ạ.
- Chắc tại anh ấy căng thẳng quá, chịu khó đi…qua khủng hoảng lại ngọt ngào ngay ấy mà.
- Chị ơi, chỉ rảnh không? Cô nhân viên tên P chen vào
- Sao, định rủ rê gì à?
- Không, xem hộ em cái hợp đồng, thằng khách hàng này có nhiều điều khoản phức tạp quá, em sửa mãi vẫn không đúng ý sếp, chị sửa giúp em với!
- Ối giời ơi, chị có biết gì về cái vụ của cô đâu.
- Đi mà…em forward tất cả cho chị, cả comment của sếp….năn nỉ mà..
- …..
- …..
Anh muốn em tham gia vào việc Công ty cùng anh, nên hay đẩy những việc mà em có khả năng làm để em xử lý, và vì thế, nhân viên của anh cũng vậy, chúng cũng thân thiết với em, và coi em như một thành viên của Công ty.
Trưa, anh gọi điện:
- Em ơi, cho anh đi uống bia nhé!
- Ơ hay, sao tự nhiên lại xin phép?
- Tại sáng nay anh định trưa đi ăn với em, cả tuần nay chưa ăn với em bữa nào, nhưng thằng T nó lại rủ làm vài cốc. Anh thanh minh
- Vâng- em phì cười- em đang định đi siêu thị mua ít đồ, anh uống in ít thôi nhé, anh có muốn mua gì không?
- Không, em ăn uống cẩn thận đấy, đi nhanh nhanh rồi về chờ anh!
Chiều.
Dọn dẹp xong xuôi, chưa thấy anh về, em bật máy vào wtt, mấy tuần nay em đang làm một việc mà chính em cũng không hiểu mục đích của mình, là viết chuyện chúng mình lên đó. Em viết ra để làm gì nhỉ? Để hi vọng có lời giải cho những băn khoăn, day dứt của em? Để tìm sự cảm thông, chia sẻ? Để tìm người đồng cảnh ngộ? Để thăm dò dư luận xem mình xấu xa đến mức nào? Để nhận những lời cay đắng, khinh miệt? Để tỉnh ngộ? Để quay đầu lại là bờ? Để…để làm gì em cũng không biết nữa???
Em vừa đọc, vừa thấy mình bị tổn thương ghê gớm, nhất là những đoạn mọi người nhắc đến con. Con anh và con em, chúng là những đứa trẻ ngoan và chững chạc, chúng không đáng bị làm tổn thương dù trên thế giới ảo này. Lỗi tại em, tại sao em lại đưa con vào câu chuyện của mình, tại sao em lại đưa chuyện của mình lên đây, em thật ngu ngốc, tại sao em lại tự hành hạ bản thân mình như vậy, em muốn được xã hội nhìn nhận và công nhận “kiểu” quan hệ như em và anh ư, em có ảo tưởng quá không?
Em ngồi thừ người ra suy nghĩ, anh về, mùi men trên người đủ làm em nhăn mũi. Anh ôm lấy em từ phía sau:
- Sao em thừ người ra thế?
- Không có gì, sao anh về muộn thế?
- Uống bia mà em, có thằng sâu bia nào chủ động được thời gian đâu em, em đã ăn gì chưa? Giọng anh vui vẻ hài hước.
- Em ăn rồi.
- Anh lại làm em giận gì à, anh xin lỗi.
- Sao lại phải xin lỗi?
- Vì làm em giận.
Em lặng thinh, em đang nghĩ tới những lời mọi người nói trên wtt. Anh ngồi xuống cạnh em, ôm em nép vào vai anh, em ngả đầu vào vai anh, rồi như chợt nhớ ra, em nhích người, nhìn vào mắt anh, hỏi:
- Em có thể hỏi anh vài câu được không?
- Được chứ, bất kỳ điều gì em muốn – anh trả lời một cách sảng khoái
- Nhưng anh phải trả lời thật cơ.
- Tất nhiên, mà sao tự nhiên em lại vòng vèo thế? Anh nhìn em, rồi nằm kềnh ra gối đầu lên đùi em, em hỏi đi!
Em hít một hơi rồi nói chầm chậm:
- Có khi nào, anh ân hận vì đã có em không?
- Không, không bao giờ.
- Nhưng có khi nào vì sự có mặt của em mà mối quan hệ của anh với vợ anh mới tệ như thế?
- Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện đấy?
- Thì anh đã hứa sẽ trả lời em rồi còn gì, anh trả lời đi!
- Không, em biết là trước khi gặp em đã chẳng ra gì rồi còn gì, ngay từ khi đẻ bọn trẻ con nó đã chẳng xứng đáng là mẹ là vợ rồi.
- Làm gì mà anh nặng lời thế!
- Em không biết chứ, đẻ con ra được 2-3 tháng, nó đã bỏ đi cả ngày, có thèm về đâu, cơ quan thì ngay gần nhà, thế mà trưa nó không thèm về cho con bú, con đói khát chỉ toàn ông bà trông, anh xót con về, cũng chỉ về bế ẵm được 1 lúc chứ có cho ăn uống gì được đâu.
- Nhưng đấy là lúc mới sinh, còn biết đâu sau này, nếu không có em biết đâu vợ chồng anh lại vui vẻ hòa thuận với nhau.
- Không có đâu. Anh bật dậy, có vẻ hơi khó chịu với em, em biết quá rõ rồi còn gì!
- Uh, cứ cho là vợ anh như thế, theo nhận xét của anh thì vợ anh là người vừa vụng, vừa đoảng, lại còn đánh đập bạo hành trẻ con, không quan tâm đến nhà chồng, không xứng đáng là vợ vậy anh còn giữ người vợ như vậy bên cạnh làm gì?
- Anh có giữ đâu, anh đề nghị ly hôn, nhưng nó không chịu, thì thôi cứ để thế cho trẻ con có người gọi là mẹ.
- Chứ không phải anh còn yêu chị ấy à? Tự nhiên em thấy ghen ghen, tự nhiên buột miệng ra hỏi câu mình không định hỏi, lại còn hơi lớn tiếng nữa chứ.
- Em làm sao thế, anh cau mày, yêu đương gì, chẳng còn tí tình cảm nào, anh trả lời cụt lủn.
- Anh không nghĩ làm vậy chưa chắc đã tốt cho bọn trẻ con à?
- Anh không biết, anh kệ thế thôi, coi như có thêm người trông bọn trẻ.
- Thế anh không nghĩ là như vậy sẽ là lừa dối trẻ con à, anh làm việc của anh, chị ấy làm việc của chị ấy, chẳng quan tâm gì đến nhau, như vậy sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của bọn trẻ, lớn lên bọn nó sẽ không coi trọng cuộc sống gia đình, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng nó. Em giở giọng lên án.
- Uh, có thể anh ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình, có thể anh hèn, anh nhu nhược nhưng chính em, chính em cũng không đồng ý cho anh ly hôn, sao giờ em lại trách móc anh?
Em thở dài, trùng xuống, em cũng không biết mình muốn gì nữa, bản thân em cũng không muốn phá vỡ cái yên ổn của gia đình anh, em không muốn con anh cũng thiếu bố hoặc thiếu mẹ như con em, nhưng xa anh thì em không làm được, mà cho dù anh có ly dị vợ, em cũng đâu có dám bước chân vào cuộc sống con anh, con tôi, con chúng ta…vậy thì thay đổi để làm gì khi em đang thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại. Nhưng sao cứ dằn vặt, đau đớn, tủi hổ…
- Em không trách anh, nhưng anh không sợ anh cứ quan hệ với em như thế này, rồi khi con anh lớn lên nó ghét anh, coi thường anh, khinh bỉ em, thì làm sao dạy dỗ được chúng nó? Giọng em vẫn căng lên.
- Con anh nó sẽ hiểu anh, anh sẽ dạy nó để nó hiểu biết.
- Vâng, vậy liệu vợ anh có biết mối quan hệ giữa em và anh không?
- Anh không biết.
- Sao lại không biết, chị ấy phải có phản ứng gì đó chứ?
- Sao em không đi mà hỏi nó? Anh nổi cáu
- Hỏi thế nào, hỏi là “Chị ơi, em yêu chồng chị 6-7 năm nay rồi, chị biết không à?”, để chị ấy thản nhiên trả lời rằng “Thì 6-7 năm nay tôi vẫn là vợ, cô vẫn chỉ là con bồ đáng khinh thôi” à? Em chua chát, mỉa mai.
- Em có thôi đi không! - Anh đứng bật dậy, quát em- Anh không hiểu nổi em nữa, anh bảo ly hôn thì em không cho, anh nghe theo em thì dăm bảy ngày em lại mỉa mai, hành hạ anh, vậy em muốn gì?
- Em muốn xa anh! Em trả lời thật nhanh rồi bật khóc, em ôm mặt khóc nức nở.
Anh ngồi xuống, ôm em vào lòng, em gục mặt vào vai anh khóc, nước mắt nước mũi em chảy ra ướt nhòe nhoẹt cả vai áo anh. Anh cứ kệ cho em khóc, anh đã quá quen điều này, bao nhiêu năm qua, đã bao lần em khóc, em nói điều đó với anh. Em mếu máo:
- Mình phải xa nhau thật thôi anh, em không chịu đựng được nữa, em thấy khổ lắm, em thấy mình kiệt sức rồi.
- Nhưng toàn em tự làm khổ em đấy chứ, sao em cứ phải suy nghĩ làm gì nhiều, cuộc sống ngắn ngủi lắm, mình sống được ngày nào vui ngày ấy. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho em.
- Không đâu anh ạ, em dằn vặt đau đớn lắm, em chẳng vui được, nếu vợ anh biết chuyện mình mà chị ấy vẫn im lặng thì cũng khổ thân chị ấy lắm, còn bọn trẻ con nữa chứ, nó cần bố mẹ nó vui vẻ hạnh phúc bên nhau, mình cứ như thế này thì mình sai mà.
Em lại khóc nấc lên, còn anh ghì chặt em trong vòng tay.
- Em….
- Anh, em không thể để vì em mà trẻ con nhà anh phải thiếu bố mẹ, phải chia đôi, thế thì tội lỗi lắm, người ta bảo phúc đức tại mẫu, em không muốn làm gì đem tội cho con em – Em vừa nức nở vừa mếu máo, nước mắt tràn trên khuôn mặt – Giá mà vợ anh nhắn tin hay gọi điện, hay nói với em rằng: hãy biến khỏi đời anh, thì em sẽ xin lỗi và lặng lẽ ra đi, nhưng chị ấy chẳng làm gì cả, em chẳng biết phải làm sao, mà tự dưng bỏ anh đi, em thấy tiếc lắm, em không đành lòng, em yêu anh.
- Anh yêu em, anh cần có em – hai giọt nước mắt cũng lăn khỏi khóe mắt anh – em đừng nghĩ nhiều nữa.
- Không đâu anh, không có em sẽ tốt hơn cho anh, em xin anh, hãy để em đi.
- Không, anh không thể xa em được.
- Hãy thương em, đừng để em phải dằn vặt nữa, cứ dằn vặt thế này em sẽ chết mất, hãy buông em ra, em xin anh.
Vòng tay anh lỏng hơn, em định lách mình ra khỏi vòng tay anh, anh lại ghì lại, giọng em ráo hoảnh khi nước mắt vẫn chảy:
- Anh buông em ra đi, sẽ tốt hơn cho chúng mình.
- Không, anh không muốn, nhưng nếu tốt hơn cho em…giọng anh ngập ngừng, chua xót
- Vâng, sẽ tốt hơn cho em. Giọng em lạnh lùng
Anh nhìn em, chờ đợi, anh chờ đợi em nhoẻn miệng cười với anh, chờ đợi em phụng phịu cất giọng dỗi hờn. Nhưng không, mặt em vẫn lạnh, mắt em vẫn lạnh băng nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Anh từ từ buông tay. Em cố nén tiếng khóc òa trực bật ra khỏi họng. Em vồ lấy cái túi, bước nhanh ra cửa. Anh bước theo, nắm lấy tay em “Để anh đưa em về”, em giật tay ra “Không” một tiếng lạnh lùng rồi lao vào thang máy. Anh thẫn thờ nhìn theo, cửa thang máy từ từ khép, khi 2 cánh cửa khép lại, em òa khóc, hai chân muốn khịu xuống, cả thân thể như rã rời muốn tan theo nước mắt, lồng ngực em đau nhói, em cứ khóc, cứ khóc…em thương anh, em xót xa cho bản thân mình.