@muontimloidi: bạn viết hay, mình cũng trải qua cảm giác chồng không còn yêu thương mình, muốn từ bỏ và chấm dứt. Xong rồi mình cũng đã cố gắng, làm hết khả năng, cũng như bạn nói, những buổi đi chơi cuối tuần đã gắn kết gia đình mình lại gần nhau hơn, có những khi trong túi chẳng còn mấy xu xong có cơ hội mà tập chung đi được cùng nhau là mình lại cố gắng dành dụm vun vén để gia đình cùng nhau đi chơi. Cũng bằng những yêu thương để làm cho chồng nghĩ lại rằng "không nỡ phá đi giấc mơ hạnh phúc của các con và của chính bản thân".
Mong anh chủ top cố gắng làm hết khả năng để giữ hạnh phúc gia đình, còn yêu thì còn hy vọng. Tôi cũng còn yêu chồng nên bằng tình yêu của mình tôi đã giữ được gia đình của mình.
Chủ top thay đổi bản thân đi, không nên sĩ diện với vợ, không nên tỏ ra mình giỏi trong khi mình rất dở. Không gì bằng sống thật với con người mình.
Chúc bạn vững tay chèo trên con thuyền hạnh phúc gia đình của mình.
Gởi từ ứng dụng Webtretho của PhuongLinh1979
chưa thử sao biết được là có thể hay không.
hãy tạo những buổi đi chơi đi ăn đi du lịch với gđ nhỏ với lý do vì con. phụ nữ hay mềm lòng thấy con hạnh phúc bên ba mẹ với nụ cười nở trên môi ko nỡ lòng nào cướp đoạt của con. đừng ly thân nữa hãy tỏ ra thân mật với vk. chủ động phụ giúp việc với vk. vk nấu cơm thì ngồi nhặt rau hay nói vk ơi vk có cần phụ gì ko? vk rửa chén thì phụ vk cùng rửa lun. nói thật có mấy cái chén rửa ào cái là xong nhưng có ck phụ giúp cảm thấy vui lắm nha. ngủ đừng cách xa vk cứ ôm đại đi vk đẩy ra thì nói cho ck ôm cái thủ thỉ bên tai ck nhớ vk nhớ mùi hương trên người vk. đại loại những câu tình cảm vào . có dịp thì mua hoa mua quà tặng vk ai cũng thích hết chẳng chê bao giờ.
ngoài tất cả những cái trên điều quan trọng nhất là bạn phải thay đổi chính mình. đàn ông lúc nào cũng sĩ dởm muốn chứng tỏ mình nhưng càng làm càng sai.
Gởi từ ứng dụng Webtretho của Muontimloidi
Vk bạn k những hết tình cảm với bạn mà còn mất hoàn toàn niềm tin đối với ck. Những người như bạn nói thì hay nhưng lại chả bjo làm đc. Vay chỗ nọ đập chỗ kia, lúc nào cũng bảo với mọi người là vì lo cho vk con. Như kiểu ta đây anh hùng chưa gặp thời thôi :) mà thời của những anh hùng này xa lắm luôn...
Gởi từ ứng dụng Webtretho của Bahoangtu1209
Cũng nhờ lời động viên của mọi người, e đã nghĩ thông suốt hơn về những gì đã qua...
E hiểu ra 1 thứ là, hoàn cảnh có thể giống nhau, nhưng suy nghĩ mỗi người mỗi khác, mục tiêu đặt ra là cái để mình phấn đấu, chỉ cần mình nỗ lực thì dù kết quả ko như ý đi nữa, cũng sẽ ko hối hận mặc dù có tiếc nuối, mỗi 1 điểm dừng chân như vậy, là 1 điểm khiến mình trưởng thành và mạnh mẽ hơn nữa.
Nên ngoài những việc e nói trên, e thử đặt mình vào vị trí của vợ e, để tìm hiểu xem tại sao e càng cố đối xử tốt với cô ấy, lại càng thấy cô ấy xa vời đến vậy? Và e rơi vào tình thế sau:
"Vợ e thực sự đã muốn ra đi, nhưng vì nhiều vấn đề, nên cô ấy chưa đành lòng. (VD: còn thương con, còn ko muốn mẹ chồng buồn, ko muốn 2 bên gia đình nghĩ ngợi...), nhưng nếu ở lại và chấp nhận vui vẻ như trước với em, thì phải chăng cô ấy đang lừa dối chồng, vậy ở lại và thể hiện thái độ kiên quyết với chồng thì sao?... Vậy thì chồng sẽ rất buồn, vì cứ cố đối tốt với mình, mình lại xa lánh, ai mà chẳng đau?
Vậy phải lựa chọn thế nào mới đúng, trong khi tình cảm ko thể ép buộc được"?
Nếu đúng vợ e rơi vào tình thế này, thì quả thật tội cho cô ấy, phải chăng e đang cố chấp, ko muốn rời xa cô ấy mà khiến cô ấy phải khó xử như vậy.
Cho nên, tối nay e đã quyết định nói chuyện với cô ấy. Sau khi xin lỗi, nói ra những việc mình làm, cam kết với cô ấy và xin cô ấy 1 lần cuối cùng:"e ở lại với a, cho a 1 cơ hội, a tin mình sẽ làm cho gia đình mình hạnh phúc trở lại, và lần này a ko hứa, mà a cam kết với e, bằng tất cả sự cố gắng của mình, a sẽ ko khiến e và con phải thất vọng nữa...".
Cô ấy nói với e trong nước mắt: "E xin lỗi a, nhưng e ko dám tin a nữa a ạ..."
Đến đây thì e hiểu những suy nghĩ trên của e là đúng, mình vô tình đã cố chấp làm khổ cô ấy, thế nên e đã đưa ra con đường để cô ấy lựa chọn, và e biết con đường này sẽ khiến chúng e phải xa nhau mãi mãi, nhưng đó là cách khiến 2 đứa nhẹ nhàng nhất:
"Vậy, nếu e đã ko dám trao cơ hội cho a, thì a cũng ko khiến e phải lo lắng nữa, từ nay e hãy tìm cuộc sống của riêng mình, a cũng vậy, chúng ta đường ai nấy bước, như thế sẽ khiến nhau ko mệt mỏi, nhưng cho đến khi e tìm đc 1 cách ra đi chính đáng để hợp lòng mọi người, a muốn e vẫn sống ở đây, đối với mọi người chúng ta vẫn là vợ chồng, nhưng giữa 2 đứa, chúng ta giờ chỉ là bạn... để khi e tìm 1 nửa khác, 1 con đường và 1 cuộc đời khác, e ko cần phải lo lắng về sự soi xét nghi kị của a, và a cũng ko đau khổ dằn vặt về e, vì giờ chúng ta ko thuộc về nhau nữa rồi, ngược lại về phía a cũng vậy, thậm chí khi có người mới, chúng mình còn có thể chia sẻ với nhau, đúng nghĩa BẠN BÈ thực thụ, bởi vì 18 năm trước, chúng mình VỐN ĐÃ LÀ NHƯ VẬY rồi, e có đồng ý không?..."
Cô ấy "e đồng ý, đúng là e muốn như vậy a ạ".... Sau đó, chúng e mới nở nụ cười với nhau, sau hơn 1 tháng lạnh nhạt - mà cảm giác như 10 năm trôi qua vậy...
Chơi vơi, trống rỗng, nhưng nhẹ nhàng thanh thản, là những gì e cảm thấy lúc đó. Nó khác hẳn với lần đầu tiên 2 vch đề cập đến chuyện li dị, hồi đó e bực tức, dằn vặt, dày vò bản thân, còn giờ thì...e ko hối hận mà ngược lại còn thấy hạnh phúc vì đã tìm lại đc nụ cười vô tư cho cô ấy, vì sau cùng, dù muộn màng, cuối cùng thì e cũng đã hiểu đúng về vợ mình, được 1 lần đồng cảm với những gì cô ấy chịu đựng...
Kết thúc của 2 đứa, sau 18 năm, nhẹ nhàng như vậy đấy... Nhưng lại để lại trong nhau những bài học sâu sắc về sự trân trọng tình cảm vợ chồng, gia đình...
Lúc này đây, viết những dòng này, nước mắt e rơi rất nhiều, nghe có vẻ ủy mị trong khi mình là đàn ông, nhưng e tin đây là những giọt nước mắt cuối cùng e dành cho cô ấy, và là giọt nước mắt của đứa trẻ vừa bước tới ngưỡng trưởng thành để sau này là 1 người đàn ông biết nâng niu trân trọng những thứ quý giá thuộc về gia đình...để sau này nhìn lại quá khứ, sẽ ko còn nước mắt nữa mà chỉ là những khoảnh khắc, những kỉ niệm ngập tràn hạnh phúc....
"Vợ à!
Tạm biệt e nhé, a tin e là người duy nhất a dành trọn tình cảm của mình, chỉ tiếc là a vô tâm khiến e phải đau khổ cho đến tận bây giờ, đến khi quá lứa lỡ thì, lúc a nhận ra và biết mình có thể mang cho e hạnh phúc, thì lại là lúc e không còn đủ sức để cùng a bước tiếp nữa rồi, sự vô tâm của a khiến e đánh đổi cả 1 thanh xuân để biến thành người phụ nữ thiệt thòi, gai góc...
A ngàn lần xin lỗi em, cầu mong e tìm được hạnh phúc thực sự với lựa chọn của mình, a ko tin ông trời lấy hết của ai cái gì, e đã hi sinh nhiều rồi, e sẽ nhận được quả ngọt, cám ơn e đã giúp a trưởng thành, thật lòng cám ơn e, tạm biệt vợ, hãy mạnh mẽ như e đã từng e nhé..."
E cũng xin cám ơn mọi người 1 lần nữa đã chia sẻ cùng em! Một cái kết buồn nhưng đẹp...