Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Một lần làm đ.ĩ
An Nhi nghịch ngợm những lọn tóc rối màu nâu sẫm của hắn, nó xoa tay lên gò má vẫn còn đọng những giọt mồ hôi. Nó phì cười, không biết vì sao lại chảy nước mắt ròng ròng.
Nó sợ lắm, trời đã tối rồi, chỉ vài tiếng nữa nó phải rời xa hắn, phải về nhà cùng bố mẹ. Chỉ dám giữ hình ảnh của hắn mà chẳng thể nào được chạm vào mái tóc, gò má và làn da ấy nữa.
" Ư...m..." Hắn chợt tỉnh giấc, đầu hướng nhìn mặt nó. Hắn rũ hàng mi nhìn sâu lắng, đưa ngón tay cái vuốt nhẹ những giọt nước mắt còn đọng trên gương mặt nhợt nhạt.
An Nhi nhíu mày lại, gạt tay hắn ra khỏi mặt nó và quệt vội những dòng chảy vô định ấy. Nó sụt sịt mũi rồi lại nhanh chân rời khỏi giường.
" Về à...?" Hắn vẫn nằm trên giường kia, nghiêng người nhìn nó.
" Ừm..." Nó vơ vội quần áo mặc lên người, vuốt lại mái tóc, mắt vẫn không nhìn vào hắn, cố tỏ ra lạnh nhạt.
" Để tôi đưa em về!" Vẻ mặt hắn có chút quyến luyến, giọng nói thật dịu dàng và trầm ấm.
An Nhi hít một hơi dài, lồng ngực căng phồng, nó nở nụ cười nói với hắn một lời rõ ràng:" Đ.ĩ không cần khách đưa về!"
Hắn không nói gì nữa, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn nó. Còn An Nhi lại đưa mắt nhìn xung quanh xem còn để sót lại một vật nào nữa không. Nó đeo cặp lên vai, cầm chiếc ví trong tay đi về phía cửa phòng. Bàn tay vừa mới kéo cánh cửa khé mở thì lại bị một bàn tay chặn cứng.
An Nhi đưa mắt quay về phía sau nó, nhìn cơ thể trần như nhộng của hắn đang ở ngay sau lưng. Trái tim nó lại phập phồng xúc cảm, lòng ứa ngập cảm giác nghẹn đắng trong cổ họng.
An nhi cố trấn tĩnh cơ thể, nó ngẩng đầu nhìn hắn trừng trừng như hai kẻ xa lạ đối mặt nhau.
Hắn nhếch mép cười, cánh tay giơ lên ngang mặt nó, một tờ tiền 500 000 vnđ ngay trước mắt: " Đ.ĩ, thì phải có tiền boa chứ!?"
Hắn nửa đùa, nửa thật. Nhưng ánh nhìn, nụ cười và giọng nói ấy đủ giết chết con tim yếu ơt của nó lúc này.
An Nhi nuốt nước mắt vào trong, hai mắt chớp chớp cố ngăn dòng lũ mặn nơi khóe mi, nó cười khẩy và nhận tờ tiền trong tay hắn, buông một câu: " cảm ơn". Rồi vội vã chạy ra khỏi phòng.
Nó cứ vừa chạy vừa lau những giọt nước mắt giàn giũa. Miệng ngậm chặt không dám khóc thét nửa lời. Lao ra khỏi khách sạn, đến khi thấy trạm xe bus, nó bước chầm chậm lại. Sụt sịt một hồi, thấy mọi người đi qua cứ nhìn mình, nó lại nín hẳn.
Cơ thể nó vẫn còn đau nhức, An Nhi dựa vào gốc cây rồi căng mắt nhìn dòng chảy vụt qua nó. Nó lại chợt giật mình vì tiếng gọi từ đằng xa:
" AN NHI! AN NHI... !!!"
Bố mẹ nó từ trong một chiếc taxi - ngó đầu ra khỏi cửa xe và gọi thét tên nó.
An Nhi rời chiếc cây, nó đứng bên ven đường chờ bố mẹ lại gần. Xe vừa dừng, mẹ nó lao xồng xộc ra khỏi xe, giơ tay tát vào một bên má của nó; tiếng tát dữ dội khiến nó vẫn tròn mắt sững sờ để rồi hứng trọn tất cả đau đớn của mẹ nó.
" An Nhi ơi! Con đã ở đây vậy? An Nhi..." Mẹ nó lại òa lên khóc nức nở, vòng cánh tay yếu ớt ôm chặt lấy nó; thi thoảng lại run rẩy cơ thể lên theo tiếng khóc.
Giờ nó mới biết, khi nó khóc vì một người đàn ông khác thì mẹ lại khóc vì nó.
An Nhi cũng vòng tay ôm lấy mẹ, nó gào thét như một đứa trẻ rồi khóc đầm đìa, cùng thứ cảm xúc đang dâng tràn trong cơ thể.
Nó về nhà cùng bố mẹ, dặn dò mẹ đi ngủ sớm xong - nở một nụ cười rồi nó cũng về phòng đóng chặt cửa. Để mọi thứ lên trên bàn, nó lao l.ê.n g.i.ư.ờ.n.g.
Bóng tối bao trùm cả căn phòng, nó không nghe nhạc nữa, chỉ nằm yên lặng cảm nhận nỗi đau từ tinh thần lẫn thể xác đang dày xéo nó.
Chợt lại khóc, rồi lại chợt nín.
Cuộc tình vẫn chưa từng bắt đầu lại có thể đày đọa nó trong đau đớn thế này, An Nhi tự đắm mình trong tuyệt vọng, nó gặm nhấm nỗi đau cùng cuộc tình đơn phương của mình.
Lại trở về cuộc sống thường nhật, nó đã chẳng còn gì nên cũng không buồn trốn tránh cảm xúc thật của lòng mình nữa.
An Nhi kể hết cho bố mẹ nghe, về cái ngày lúc đi học về khi trời đã tối sầm, nó đã bị đám thanh niên lạ mặt bắt cóc như thế nào, chúng cũng đã làm những hành động vô liêm sỉ với nó ra sao. Lúc đấy nó đã tuyệt vọng đến nhường nào, để đến khi nó được hắn cứu giúp và đưa nó về nhà.
Thừa nhận tất cả cảm xúc của mình, An Nhi đã tìm hiểu đôi chút về hắn và nảy sinh tình cảm đầu tiên. Nó cứ nghĩ là sẽ qua nhanh thôi nhưng đến khi thời gian cứ trôi qua, thứ tình cảm thoáng qua cứ thế lớn dần lên, nó lại mong muốn được gắn bó với hắn. Khi biết hắn đã có vợ, An Nhi lại quyết định làm "đ.ĩ " để bên hắn như một con bồ công khai theo cách của nó.
Nhưng đó là mộng tưởng của nó, vì nó biết hắn sẽ chẳng bao giờ chấp nhận những gì nó đã sắp đặt ra. Nếu hắn làm thật thì An Nhi đã chẳng bận lòng về hắn nhiều như vậy.
Sau khi nghe xong đầu đuôi sự việc, bố nó tối sầm mặt lại, vẻ mặt đau đớn mà chẳng nói lên lời, còn mẹ nó thì đưa tay ôm lấy mặt mà khóc lóc nức nở. Cứ không ngừng nói:" Khổ thân con tôi... An Nhi ơi, mẹ xin lỗi...!"
An Nhi thấy lòng nhẹ hẫng, nó chỉ mỉm cười nhẹ với mẹ và nói lời an ủi:" Tất cả đã qua rồi, mẹ ạ!"
Tuy nhiên nó vẫn giữ bí mật về đêm đó. Chỉ là một giấc mộng, của nó và hắn thôi.
Từ đó, nó lại đi học, nó lại đến trường và về nhà đúng giờ. Cùng nói chuyện, đi chơi với bạn bè như trước khi hắn xuất hiện trong cuộc đời nó. Nó vẫn là An Nhi, chỉ có điều trong tim nó đã khắc thêm một bóng hình để nó không thể quên.
An Nhi dễ dàng thi đậu vào một trường đại học, sau 5 năm học nó cũng đã có một công việc ổn định. Quen một anh chàng hơn nó vài ba tuổi, chẳng mấy năm sau, nó và anh chàng đó sẽ đi tới hôn nhân.
Trước ngày cưới, nó về lại nhà mẹ đẻ, vào lại căn phòng đã gắn bó suốt bao năm và thu dọn lại một số đồ đạc; An Nhi nghĩ cũng nên mang một số đồ cần thiết về nhà chồng.
Sau khi nó đỗ đại học không còn thường xuyên về nhà, có về cũng chỉ ăn bữa cơm và tìm cái giường nằm ngủ rồi sáng lại đi từ sớm. Mọi đồ đạc trong phòng đều được mẹ nó dọn dẹp và lau chùi nên lúc nào cũng sạch sẽ và ngăn nắp.
Lục lọi lại trong đống đồ hộp được đóng gói và dán băng dính. An Nhi tìm ra một số thứ khá thú vị; con búp bê hồi bé bị nó làm trọc nửa đầu vẫn còn giữ lại, bức ảnh tốt nghiệp phổ thông chẳng hề phai đi chút nào, cả hộp bút mà con bạn thân tặng, tuy đã nát tươm nhưng nó không nỡ bỏ...
An Nhi vừa xem từng món đồ nó lại vừa cười. Đến khi nó nhìn thấy một chiếc ví bằng da; tuy là chỉ giả da nhưng nó rất quý chiếc ví này, ít ra cũng là do chắt chiu tiền ăn quà mới mua được, đây cũng là chiếc vì nó để quên ở căn phòng kỷ niệm năm nào.
Dùng bàn tay nâng nhẹ chiếc ví màu nâu sẫm ấy, những hình ảnh khắc cốt ghi tâm lại ùa về như mới hôm qua.
Mới hôm qua ấy, nó vẫn còn khóc đến kiệt quệ cả tinh thần, nó gào thét trong im lặng và cố dặn lòng là hắn chẳng hề tồn tại trên cõi đời này. Nhủ rằng, nó chưa từng yêu hắn.
Giờ nó không còn khóc được nữa, con tim nó đã chai lỳ rồi.
Mở chiếc ví ra, cứ ngỡ rằng trống rỗng nhưng không ngờ bên trong vẫn còn tờ tiền 500 000 vnđ.
Tờ tiền của ngày hôm ấy, dấu ấn lần đầu tiên nó là một con đ.ĩ thật sự. An Nhi chợt nhoẻn miệng cười, cũng chẳng hiểu sao nó lại có cười khi nhìn vào tờ tiền kia.
Ngày hôm ấy, khi nhận tờ tiền này từ tay hắn, nó đã chẳng thèm nhìn đến một lần, hoàn toàn không để tâm tới. Cho đến ngày hôm nay, trước khi lên xe hoa, có lại nhớ tới " món quà" lần đầu tiên và cuối cùng từ hắn. Chắc hẳn cũng là một việc đáng để cười.
An Nhi rút tờ tiền trong túi ra và ngắm nhìn nó thật kỹ.
Từ mặt sau của tờ tiền, trước mắt nó là một dòng chữ màu đen nguệch ngoạc đúng kiểu con trai. Cả con mắt mở to nhìn trong sững sờ, nó đưa ngón tay xoa nhẹ mặt tiền, khóe mắt lại nóng bừng không thể kiểm soát.
An Nhi nắm lấy tờ tiền rồi vội vàng đứng dậy, nó nhìn xung quanh rồi vơ vội cái bút viết ngay trên mặt bàn học. Nó ngồi xuống ghế và đặt tờ tiền xuống bàn, làn môi vẫn cười mà mắt đã rưng rưng nước. Nó cúi thấp đầu, nhìn thật chăm chú và nắn nót viết từng chữ.
" Vĩnh biệt, Duy!"
Thở phào một hơi sau khi viết xong, như trút bỏ được một thứ gì đó trong lòng, nó lại đút tờ tiền vào trong ví và cất gọn vào trong hộp đồ. Đóng kín lại bằng giấy dán, nó sẽ không mang bất cứ thứ gì đi nữa vì nó nghĩ, quá khứ thì không thể mang đến tương lai được.
Căn phòng lại đóng kín.
Trong chiếc hộp ấy, trong cái ví giả da màu nâu sẫm ấy, có tình yêu của nó, có kỷ niệm thầm lặng của nó.
Tờ tiền polime, ngay sau mặt tiền ghi chữ " Vĩnh biệt, Duy" lại là dòng chữ " An Nhi, cảm ơn"
Dù bị ngăn cách nhưng vẫn có thể song song nhớ về nhau trong cuộc sống bộn bề này. Không cần phải cố quên đi tất cả vì ký ức không bao giờ biến mất trong trái tim mỗi con người.
04:41 SA 24/07/2017
Bằng lăng tím
Chương 7
Sang mệt mỏi nằm một mình, lòng bâng khuâng, trống trải. Sau hôm bị cảm vì nước mưa trước mộ mẹ, may là có người phát hiện nên anh được cứu kịp thời, Sang xin nghỉ phép, anh cần có thời gian để tĩnh tâm. Ông trời đã cho anh thật nhiều, nhưng có thứ lại trong tình cảnh éo le, ngang trái, nhận cũng không dễ. Cuộc sống vốn ngổn ngang, đắng cay, chua ngọt đủ cả, giờ chỉ có thể chấp nhận và đi tiếp. Có lẽ anh phải đối mặt, không thể né tránh hay lùi bước. Bỗng trên cánh cửa sổ mở hé, một tia nắng trườn tới, cả căn phòng sáng bừng lên, anh thấy ấm áp lạ. Bên hàng xóm vọng sang một bài hát nhạc vàng ủ ê mà anh nghe rất khó vào “ Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn ”. Anh bật dậy, mở cửa lấy xe máy và phóng một mạch tới xưởng mây tre đan của hội người khuyết tật tỉnh. Ngạc nghiên, anh thấy Phương cũng đang ở đó, còn khóc mếu kêu than. Chột dạ, anh liền tiến tới lắc vai vợ:
- Có chuyện gì vậy em? Dì và cháu đâu, sao lại thế này?
Phương càng khóc to hơn. Mấy người ở đó cho anh biết Nga đã bế con đi đâu từ sáng, không để lại lời nhắn nhủ nào. Sang thừ người. Trời ơi, sao em lại hành động như thế chứ? Em đi đâu, về đâu?. Người lành lặn còn chật vật trong cuộc mưu sinh. Làm sao bây giờ?
Sang đau khổ vỗ vỗ mấy cái lên trán…Trời đất cứ tối dần trước mắt anh, Sang lao ra đường. Phải tìm ra cho bằng được mẹ con Nga, anh chấp nhận đánh đổi tất cả, miễn sao mẹ con em không phải khổ.
Cuộc tìm kiếm đi vào ngõ cụt. Sang chán nản, Phương héo hon, cả gia đình như có đám. Dư luận ồn lên, người nghĩ thế này, kẻ đoán thế kia…
***
Ông Tiến sỹ Nông học Hoàng Thế Sang bước xuống từ chiếc phi cơ 747 của hãng hàng không quốc gia Việt Nam. Chuyến bay xuất phát từ Maxcơva - Thủ đô của nước Nga xinh đẹp. Những tháng năm học tập và công tác tại đây, ông đã nghiên cứu rất nhiều đề tài, được ứng dụng rộng rãi trong và ngoài nước. Các công trình của ông được giới chuyên môn đánh giá cao. Về nước lần này, ông tính sẽ ở lại Bộ công tác cho đến khi nghỉ hưu. Thấm thoát năm nay ông đã ngoài năm mươi, mái tóc muối tiêu, trên khôn mặt điểm những nếp nhăn theo năm tháng. Chàng rể đầu đánh xe ra tận sân bay đón cha. Mẹ con bà Phương ở nhà đã sẵn sàng chu đáo, không khí đoàn viên thật vui vẻ. Hai cô con gái, hai chàng rể, ba đứa cháu ngoại quấn lấy ông hỏi han ríu rít. Ông Sang cười khà khà vuốt ve từng đứa cháu và phát quà…
***
Thành phố Hồ Chí Minh một ngày thu thật đẹp, Tiến sỹ Sang khoan khoái bước dạo xung quanh khuôn viên của Sở Nông nghiệp. Đề tài của ông đã được triển khai thí điểm ở một số địa phương. Đây là buổi hội thảo về kết quả thực hiện trong suốt thời gian qua. Ba ngày làm việc thành công mỹ mãn khiến ông vui lắm. Chiều nay ra chợ Bến Thành mua ít đồ về làm quà cho mọi người. Bao nhiêu đặc sản miền Nam, ông chưa biết nên mua những thứ gì.
- Ông làm ơn mua đỡ tôi chút đi hà - Một giọng nói nhẹ nhàng từ phia sau ông. Người phụ nữ tật nguyền chìa tập vé số. Ông Sang sửng sốt và không tin vào mắt mình, ông tiến tới cầm lấy tay người phụ nữ, bà rụt ngay lại và quay người chống nạng như muốn chạy. Ông khẽ gọi: - Nga
Ngồi đối diện trong căn phòng bé nhỏ tồi tàn của xóm lao động rìa thành phố, hai người lặng im. Ông không ngờ lại có cuộc hạnh ngộ này. Gần mười tám năm vất vả bươn trải, bà đã phải chịu biết bao khổ cực, thiếu thốn, âm thầm nuôi con, bà đánh đổi tất cả vì nó. Có những lúc khó khăn tưởng không vượt qua nổi, nhưng niềm hy vọng vào đứa con, tin vào ngày mai đã giúp bà gượng dậy. Bây giờ, con trai bà đã lớn, Trọng đã giúp mẹ được khá nhiều việc. Chỉ mấy tháng nữa là thi tốt nghiệp lớp 12, bà lo lắm vì chưa biết xoay sở ra sao để có thể lo cho con học tiếp. Nhưng bà không muốn làm đảo lộn cuộc sống của người khác. Bà sẽ cố. Thôi ông hãy về đi, cứ coi như bà không có ở trên cõi đời này. Thằng Trọng đã lâu rồi nó quen chỉ có mẹ, quen với vất vả, bà càng không muốn nó bị tổn thương vì chuyện quá khứ giữa hai người.
- Không, tôi không thể để mẹ con bà phải khổ - Ông Sang nghiêm nghị - Chừng ấy năm, mẹ con bà đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Bà không nên lẩn tránh mãi như vậy. Hãy nghĩ cho con, nó còn tương lai, cần có một mái ấm gia đình. Nó phải có cha.
Bà Nga rũ xuống, bờ vai gầy nhỏ rung nhẹ. Ngoài kia, ánh nắng cuối ngày vàng rực cả góc sân, mấy rặng dừa theo gió xào xạc, không gian như ấm lên.
***
Trên chuyến bay ra Hà Nội, ông Sang lặng lẽ ngồi một mình nhìn ra ngoài ô cửa. Sân bay đẫm ướt bởi cơn mưa chiều bất chợt. Mưa tạnh, không gian bừng lên, thoáng đãng. Cả phi trường ngập nắng. Trong mơ màng, ông nghe thấy như có tiếng mẹ con bà Nga gọi mình, họ tiến về phía ông rồi ngồi vào hai chiếc ghế trống bên cạnh và cùng ông bay về phía trước. Cảm giác bồng bềnh khi chuyên cơ cất cánh, nâng dần độ cao khiến ông nhẹ bẫng. Cuộc sống thật diệu kỳ, bí ẩn…
05:23 SA 20/07/2017
Bằng lăng tím
Chương 6
- Anh Trưởng này, anh có quen ai bên hội người tàn tật của tỉnh không? Em muốn xin cho dì Nga nhà em một công việc nào đó. Tội nghiệp cô ấy, cả ngày ở nhà lủi thủi một mình, giá có việc gì đó thì tốt hơn.
- Ừ để mình xem đã, khổ thân, có gì mình sẽ báo cho. Cậu làm xong kế hoạch chưa, sếp nhắc rồi đấy ? À mà này, không được quên trận cầu lông chiều nay đâu nhá?
Dì Nga được nhận vào làm trong xưởng mây tre đan. Cô tỏ ra rất vui, đã gần hai năm Nga phải nằm nhà. Nỗi cô đơn và sự mặc cảm khiến cô quên mất nụ cười. Nga cũng thấy ân hận vì cái đêm ấy với Sang, dù sao cô cũng là người có lỗi. Giờ đây cô đã đẩy anh vào tình huống khó xử. Không, nhất định cô không để bất cứ điều gì liên luỵ tới anh. Cô sẽ âm thầm chịu đựng tất cả, cuộc đời đã đưa đẩy đến mức này thì chỉ còn cách là chấp nhận và theo nó thôi. Chị Phương đi công tác về được mấy tuần, công việc bíu ríu, chị ấy không hề nghi ngờ gì cả. Chỉ có anh Sang là không được tự nhiên. Nga biết, anh toàn tìm cách né tránh cô, ngay cả chuyện xin cho Nga đi làm cũng là cách để cho hai người ít đối mặt nhau hơn. Nga buồn, nhưng mà thôi, đi làm, được cái có công việc, thêm bạn cũng giúp Nga khuây khoả, và quen dần với khắc nghiệt của số phận. Bản năng sống của con người là vậy, như cái cây bị hòn đá đè vào, nó sẽ tìm mọi khe hở đâm lên, để sống.
Hơn tháng sau, Nga cảm như có gì đó thay đổi mạnh mẽ, cựa quậy. Nó cứ lớn dần lên trong người Nga. Cô thèm ăn toàn những thứ vớ vẩn, thỉnh thoảng lại buồn nôn, mà lại nôn khan. Nga biết mình đã có thai, và Sang cũng biết.
Sang hoang mang, định đưa Nga đi phá bỏ nhưng cô không nghe. Cô xin anh giữ nó lại, chuyện giữa anh và cô, sẽ sống để dạ, chết mang theo. Anh cứ yên tâm, nếu anh không nói thì mãi là bí mật. Đứa con, nó là hy vọng cuối cùng, là lẽ sống, niềm vui của cô. Sang hốt hoảng thực sự, nếu chuyện vỡ lở ra, mình biết ăn nói sao đây? Phương, các con của anh và mọi người sẽ nghĩ gì về mình? Đầu óc Sang cứ như muốn nổ tung ra, chưa bao giờ Sang cảm thấy bế tắc, giận mình như lúc này.
Bữa cơm tối, hai đứa bé ăn xong trước đã leo tót lên phòng, chúng cần phải nghỉ ngơi để còn ôn bài chuẩn bị cho lịch thi học kỳ dày kín. Mâm cơm còn có ba người, Phương gay gắt em gái về cái bụng ngày một to ra. Mắt Nga ngân ngấn, cố tránh cái nhìn dò xét của chị, cô nói rất nhỏ, chỉ đủ cho ba người nghe:
- Em đã lỡ với một người, anh ấy ở rất xa. Xin anh chị đừng bắt em phải nói. Em sẽ sinh con và nuôi nó, em không thể sống cô đơn mãi…em muốn làm mẹ.
Phương dịu giọng :
- Dì cứ nói ra, phải bắt thằng khốn ấy có trách nhiệm, không thể để thế này được.
Nga im lặng, Sang hiểu ý cô, anh thở dài :
- Thôi, sự thể đã như vậy thì dì tự quyết định, anh chị cũng không thể theo dì đến hết cuộc đời được. Chiều nay chị Phương sẽ đưa dì đi siêu âm.
Phương thôi không chất vấn nữa, Nga sụt sịt khóc, cô hiểu thế là đã che được mắt chị. Thực lòng, Nga cũng không muốn hạnh phúc của anh chị tan vỡ và chị gái mình bị tổn thương, đành phải dối như vậy. Nga thấy thương anh hơn chị, vì mình mà anh đã phải khổ, phải lo lắng.
Qua đợt này, cô sẽ chuyển lên chỗ làm, tách biệt với gia đình anh, Nga không muốn vì cô mà anh và mọi người phải vất vả thêm nữa…
Tháng Sáu, Nga sinh.
Một thằng cu bụ bẫm, giống Nga y hệt, nhìn thật kỹ mới thấy có nét của Sang. Phương quấn quýt bên em và cháu, chị không để ý gì. Hai đứa con gái của chị cũng như mẹ, chúng cứ xoắn xuýt vì cu em đáng yêu quá. Sang vừa mừng vừa run, anh không sao hiểu nổi cảm xúc của mình. Anh lững thững dạo bộ, con đường quanh co dẫn anh ra cánh đồng, nơi có nghĩa trang của làng. Quỳ trước mộ mẹ, Sang thổn thức. Lòng ngổn ngang, không biết nếu mẹ còn sống thì mẹ sẽ như thế nào, liệu có tha thứ cho đứa con tội lỗi này không? Từ phía đông, những đám mây đen kịn kéo đến, sấm chớp giật đùng đùng. Từng hạt mưa nặng dần ập xuống, trời đất bao nhiêu là nước xoà hết vào anh. Sang rùng mình, anh thấy mắt tối đi, miệng cứng lại và chân tay không thể cử động theo ý mình. Bên tai như có tiếng kêu la, rồi Sang chìm trong cảm giác bồng bềnh, chới với xa lạ
Dân làng Đình xôn xao vì chuyện Sang suýt chết ở nghĩa trang.
Có người bảo, anh bị thần thổ địa trừng phạt, vì đã chỉ đạo xây đoạn mương lẹm vào đất của nghĩa trang.
Nhưng cũng có người lại nghĩ, chắc bà Lương quá thương nhớ con nên muốn anh đi cùng. Chuyện cứ thế được thêu dệt, bỗng nhiên thành huyền bí
05:22 SA 20/07/2017
Bằng lăng tím
Chương 5
Nga ra viện, vợ chồng Phương đưa cô về ở chung để tiện chăm sóc. Nga bị sốc nặng, cô không tin nổi số phận mình lại đau đớn, trái ngang đến thế. Giờ đây cô không biết phải sống cuộc sống như thế nào, tương lai sẽ ra sao? mấy lần cô đã nghĩ tới cái chết. Nga đau đớn, tuyệt vọng, nước mắt lúc nào cũng chực tràn trên khoé mi. Phương và Sang phải thay nhau chăm sóc cô, tránh những hành động dại dột đáng tiếc mà Nga có thể làm bất cứ lúc nào. Bé Bông và Hĩm thương dì lắm, hễ đi học về là lại sà tới bên, khi thì hát, lúc lại kể chuyện, khiến lòng cô cũng nguôi ngoai…
Thấm thoát cũng hết năm, Phương lên chức trưởng phòng, chị phải đi nhiều hơn, vắng nhà nhiều hơn. Mọi công việc ở nhà chỉ còn Sang, anh tất bật từ tối đến sáng. Năm ấy dồn hết số tiền dành dụm, anh chị quyết định xây nhà. Căn nhà ba tầng khang trang, có đủ phòng cho tất cả mọi người trong gia đình. Phòng dì Nga ở ngay tầng một, sát với phòng khách, rất tiện đi lại cho Nga. Bọn trẻ chiếm lĩnh trọn tầng ba, chúng rất thích vì có đủ cả chỗ học, chỗ ngủ lại còn có khoảng trống giữa các phòng để vui chơi. Hai vợ chồng Phương ở tầng hai, anh bài trí các phòng rất hài hoà, tạo không gian thoáng mát và rộng rãi.
Chuyến công tác của Phương kéo dài một tháng rưỡi, đây là lần đầu chị phải xa nhà lâu nhất. Trước khi đi, Phương dặn dò, sắp đặt tỉ mỉ, chuẩn bị đủ thứ mà vẫn cảm thấy chưa an tâm. Hai công chúa cứ léo nhéo đòi mẹ hứa mua cho cái này cái nọ, chị bảo:
- Được rồi, mẹ sẽ mua cho cả ông giời, đừng có voi đòi Hai Bà Trưng đấy !
Sang cười, nhìn cả nhà. Anh lúc nào cũng vui, anh nói:
- Mẹ mày lần này, không khéo lại mang về một món quà sáu mươi lăm cân ấy chứ ?
Phương lườm chồng. Dì Nga xen vào:
- Đã thế anh Sang cũng tự kiếm đi, nhưng nhẹ hơn, chỉ bốn lăm cân thôi.
Cả nhà cười phá lên, con Hĩm nói:
- Đã đến giờ tiễn mẹ ra sân bay rồi. Nào ta đi…
***
Sáng mò về đến nhà thì đã khuya, hôm nay phòng tổ chức liên hoan, tửu lượng thấp, lại bị ép, thành ra anh say quá. Mở được cửa vào nhà, Sang nằm vật ra ghế. Bọn trẻ đã ngủ từ lâu, Nga thấy anh về, cô chống nạng ra đóng cửa và tháo giầy, lấy khăn lau mặt mũi cho anh. Sáng mơ màng, trong hơi rượu, anh cảm như mình lạc vào thế giới khác, một thế giới vừa quen lại vừa lạ, thoảng qua mùi trinh nữ. Anh thấy nóng khắp da thịt. Hình như anh khát, không phải người ta khi khát là tìm nước. Cái khát của anh bị bỏ mặc lâu ngày, giờ có thì phải uống. Anh cố chống cự, muốn thoát ra nhưng một bàn tay nhỏ nhắn cứ kéo anh xuống… Đêm yên tĩnh vô cùng, chỉ còn tiếng ri rỉ trong phòng Nga, lúc hổn hển, khi âm i đứt quãng…
Gần sáng, tỉnh dậy, Sang sửng sốt khi thấy bên cạnh anh là Nga, trên mình cô chỉ đắp hờ tấm chăn mỏng. Nga không buồn, không vui và cũng không giải thích tại sao mình làm thế với anh rể. Cái thằng người yêu sắp cưới của cô, đã bỏ chạy một cách hèn hạ khi cô lâm nạn. Sống giữa vật chất đầy đủ trong gia đình đông vui mà Nga vẫn thấy cô đơn. Làm sao những người thân của cô có thể bù đắp hết đau thương mất mát và khoảng trống lòng? Có ai hiểu được cô cần gì, thiếu gì không? Đâu phải cứ đủ đầy về vật chất, mà khiến con người sung sướng?. Cô cần có một chút hơi hướm của đàn ông, cần có một mái ấm gia đình riêng với tiếng khóc trẻ thơ. Cô muốn tự lập và không bị trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai. Bất giác khoé bên mắt lành lặn của cô lăn những giọt nước mặt chát. Sang mặc vội quần áo lao ra cửa, anh đi trong vô định.
Trời, sao cái con người vốn rất tử tế đàng hoàng như anh lại có hành động vô liêm sỉ như vậy. Anh thấy mình đồi bại, anh đã phản bội Phương, làm hỏng đời Nga. Bỗng chốc anh như thừa ra, tội lỗi dày lên, Sang xấu hổ, tự lên án chính mình. Anh chả ra sao cả, một phút không kiềm chế được bản thân, anh đã trở thành con người bỏ đi…
Sang tới cơ quan với đôi mắt thâm quầng, đã mấy đêm anh không ngủ được, sự day dứt ân hận luôn dày vò anh. Chỉ mấy hôm nữa là Phương về, liệu cô ấy có phát hiện ra không nhỉ? Chết thật, mình thật sai lầm, sao lại có thể xảy ra chuyện động trời như thế chứ. Sang sống trong thấp thỏm lo âu, bồn chồn, lòng trống trải vô định.
- Này ông tướng, suy nghĩ gì mà bần thần lên thế? Nhớ vợ hay tương tư cô nào vậy? – tiếng anh Trưởng đội phó từ ngoài cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
05:22 SA 20/07/2017
Bằng lăng tím
Chương 4
Gắn bó với nhau từ hồi học phổ thông, Sang hơn Phương hai tuổi, họ là cặp đôi đẹp nhất trong các buổi liên hoan văn nghệ trường. Tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp, anh về công tác gần nhà. Chỉ có Phương hay đi vì chị là phiên dịch cho công ty liên doanh. Hai người tổ chức đám cưới đầu mùa thu, ngay khi Phương ra trường. Nàng sinh cho anh hai cô công chúa thật đáng yêu, mỗi tối trước khi đi ngủ, anh hay ghé vào phòng ba mẹ con và bảo:
- Chúc các thiên thần ngủ ngon !
Phương không nói gì, chỉ mỉm cười. Anh vẫn như ngày nào, vô tư và vui tính. Phương yêu chồng, yêu cả chút ương ngạnh của anh. Ngày còn học đại học, có lần sinh nhật Phương, anh đạp xe gần năm chục cây số lên trường chị chỉ để tặng một bông hồng rồi về ngay trong đêm, mặc cho Phương hết sức giữ anh lại vì lo lắng.
Con gái anh, đứa lớn lớp bốn, đứa nhỏ lớp hai. Từ ngày bà nội mất, chúng phải tự chăm sóc nhau, được cái hai bé ngoan, rất có ý thức. Con Bông đã biết nấu cơm, quét dọn nhà cửa. Công việc cơ quan nhiều, anh tất bật tối ngày. Thiếu mẹ, căn nhà vắng hẳn đi, mọi việc như ngổn ngang, lạnh lẽo. Sang lại gần bàn thờ thay bát nước, thắp nhang. Anh bần thần, hình như mẹ vẫn còn đâu đây, trong làn khói hương vời vợi.
Dì Nga lấy bằng Kế toán, Sang vất vả lắm mới xin được vào cơ quan anh. Nga giống chị, có nước da trắng và mái tóc dài. Khuôn mặt trái xoan và đôi mắt tinh anh, đôi khi ranh mãnh. Hồi anh với Phương yêu nhau, Sang cũng khổ vì cô dì này. Nàng xoay đủ mánh để bắt nạt anh, lắm lúc anh cũng phải dè chừng. So với Phương thì Nga khác hẳn về tính nết, cô chanh choè và đành hanh chứ không dịu dàng và nhẫn nại như cô chị. Do tính nóng nảy, thiếu kiên trì nên Nga phải thi năm thứ hai mới đỗ đại học. Biết anh đã xin được việc cho mình, cô vui quá, nhảy lên như một đứa trẻ. Thường ngày Nga hay có câu cửa miệng “ Chán chả buồn chết ” mỗi khi không đồng ý việc gì, nhưng cả ngày nay, chưa thấy cô nói lần nào.
Nga tuyên bố, sau này lấy chồng, phải là chàng trai thật mạnh mẽ, ga lăng. Nga mắc bệnh cầu toàn và hay thần tượng, sống thực dụng mà nông cạn. Suốt mấy năm ngồi ghế giảng đường, cô đã thay mấy anh chàng, người thì hỏng mặt nọ, kẻ thì được mặt kia. Tóm lại, ngay cả Phương là người gần gũi nhất, đến giờ này vẫn chưa biết ai là người yêu của cô. Vào làm việc được hai tháng, Nga đã giới thiệu với mọi người về vị hôn phu sắp cưới của mình. Anh chàng này, nghe đâu con một vị lãnh đạo ở huyện, làm bên Tư pháp. Mấy lần đến nhà, Sang nom bộ dạng có vẻ tử tế, chắc đợt này dì Nga lấy chồng thật vì xem hai đứa tỏ ra quấn quýt lắm. Phương cũng hài lòng, tuy nhiên chị vẫn nhắc nhở em phải thận trọng, cân nhắc kỹ càng, bởi đây là việc hệ trọng có liên quan tới cả cuộc đời…
Đang viết báo cáo, bỗng điện thoại đổ chuông, Sang nhấc ống nghe, từ đầu dây bên kia có tiếng gấp gáp, đứt đoạn:
- A-lô, phòng trực đấy ạ, ai đấy, anh Sang à?,.. Xảy ra chuyện rồi, anh xuống công trường ngay đi, tai…tai…nạn anh ạ.
Anh hoảng hốt vội cùng mấy vị lãnh đạo xuống ngay hiện trường. Nửa tháng nay, phòng Nông nghiệp huyện được cấp trên rót kinh phí cho xây dựng công trình tưới tiêu. Cơ quan anh là đơn vị chủ quản, việc đo đạc khảo sát đã xong, giờ chỉ còn việc đào đắp và xây dựng, không biết đã xảy ra việc gì?
Công trường cách đường chính hơn ba trăm mét, xe không vào được, mọi người phải lội ruộng. Tới nơi, một cảnh tượng tan hoang diễn ra trước mắt: Một hố sâu, rộng chừng vài chục mét, máu vương vãi khắp nơi. Phía bên kia rất đông người xúm lại bên những thi thể không lành lặn. Tiếng kêu khóc thảm thiết nghe não lòng. Thấp thoáng một vài bóng blu trắng và những chiếc cáng qua lại. Đầu giờ chiều, lúc đào mương, một công nhân đã cuốc phải một quả bom tạ khiến nó phát nổ. Sang nhào lên, lòng anh quặt thắt, hậu quả của chiến tranh không biết đến bao giờ mới dứt.
Phương vật vã bên giường bệnh của em gái. Lúc xảy ra vụ nổ, cô đang mải ghi chép số liệu. Một mảnh bom bay tới cướp mất của cô cánh tay trái và dập nát chân phải. Người ta phải cắt đến đầu gối vì hoại tử. Tệ hơn, một mắt của cô vĩnh viễn không còn thấy ánh sáng nữa. Mẹ mất sớm, bố đi bước nữa, Phương đóng luôn vai mẹ, tần tảo sớm hôm, chị em nương tựa vào nhau, tưởng như hạnh phúc sẽ mỉm cười với Nga, nào ngờ... Phương tê tái, người cô dại đi vì bàng hoàng và thương xót.
Sao tai ương lại đổ xuống gia đình cô thảm khốc thế này chứ? Rồi ngày mai, không biết Nga sẽ sống thế nào đây? Em còn quá trẻ, tương lai biết bao hứa hẹn. Đối mặt với sự thật này, có lẽ những ngày tháng tiếp theo sẽ rất vất vả, thật khó sống. Em phải cố gượng dậy thôi, Phương thổn thức tự nhủ.
05:21 SA 20/07/2017
n
nhienhonnhien
Bắt chuyện
2.2k
Điểm
·
288
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Nó sợ lắm, trời đã tối rồi, chỉ vài tiếng nữa nó phải rời xa hắn, phải về nhà cùng bố mẹ. Chỉ dám giữ hình ảnh của hắn mà chẳng thể nào được chạm vào mái tóc, gò má và làn da ấy nữa.
" Ư...m..." Hắn chợt tỉnh giấc, đầu hướng nhìn mặt nó. Hắn rũ hàng mi nhìn sâu lắng, đưa ngón tay cái vuốt nhẹ những giọt nước mắt còn đọng trên gương mặt nhợt nhạt.
An Nhi nhíu mày lại, gạt tay hắn ra khỏi mặt nó và quệt vội những dòng chảy vô định ấy. Nó sụt sịt mũi rồi lại nhanh chân rời khỏi giường.
" Về à...?" Hắn vẫn nằm trên giường kia, nghiêng người nhìn nó.
" Ừm..." Nó vơ vội quần áo mặc lên người, vuốt lại mái tóc, mắt vẫn không nhìn vào hắn, cố tỏ ra lạnh nhạt.
" Để tôi đưa em về!" Vẻ mặt hắn có chút quyến luyến, giọng nói thật dịu dàng và trầm ấm.
An Nhi hít một hơi dài, lồng ngực căng phồng, nó nở nụ cười nói với hắn một lời rõ ràng:" Đ.ĩ không cần khách đưa về!"
Hắn không nói gì nữa, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn nó. Còn An Nhi lại đưa mắt nhìn xung quanh xem còn để sót lại một vật nào nữa không. Nó đeo cặp lên vai, cầm chiếc ví trong tay đi về phía cửa phòng. Bàn tay vừa mới kéo cánh cửa khé mở thì lại bị một bàn tay chặn cứng.
An Nhi đưa mắt quay về phía sau nó, nhìn cơ thể trần như nhộng của hắn đang ở ngay sau lưng. Trái tim nó lại phập phồng xúc cảm, lòng ứa ngập cảm giác nghẹn đắng trong cổ họng.
An nhi cố trấn tĩnh cơ thể, nó ngẩng đầu nhìn hắn trừng trừng như hai kẻ xa lạ đối mặt nhau.
Hắn nhếch mép cười, cánh tay giơ lên ngang mặt nó, một tờ tiền 500 000 vnđ ngay trước mắt: " Đ.ĩ, thì phải có tiền boa chứ!?"
Hắn nửa đùa, nửa thật. Nhưng ánh nhìn, nụ cười và giọng nói ấy đủ giết chết con tim yếu ơt của nó lúc này.
An Nhi nuốt nước mắt vào trong, hai mắt chớp chớp cố ngăn dòng lũ mặn nơi khóe mi, nó cười khẩy và nhận tờ tiền trong tay hắn, buông một câu: " cảm ơn". Rồi vội vã chạy ra khỏi phòng.
Nó cứ vừa chạy vừa lau những giọt nước mắt giàn giũa. Miệng ngậm chặt không dám khóc thét nửa lời. Lao ra khỏi khách sạn, đến khi thấy trạm xe bus, nó bước chầm chậm lại. Sụt sịt một hồi, thấy mọi người đi qua cứ nhìn mình, nó lại nín hẳn.
Cơ thể nó vẫn còn đau nhức, An Nhi dựa vào gốc cây rồi căng mắt nhìn dòng chảy vụt qua nó. Nó lại chợt giật mình vì tiếng gọi từ đằng xa:
" AN NHI! AN NHI... !!!"
Bố mẹ nó từ trong một chiếc taxi - ngó đầu ra khỏi cửa xe và gọi thét tên nó.
An Nhi rời chiếc cây, nó đứng bên ven đường chờ bố mẹ lại gần. Xe vừa dừng, mẹ nó lao xồng xộc ra khỏi xe, giơ tay tát vào một bên má của nó; tiếng tát dữ dội khiến nó vẫn tròn mắt sững sờ để rồi hứng trọn tất cả đau đớn của mẹ nó.
" An Nhi ơi! Con đã ở đây vậy? An Nhi..." Mẹ nó lại òa lên khóc nức nở, vòng cánh tay yếu ớt ôm chặt lấy nó; thi thoảng lại run rẩy cơ thể lên theo tiếng khóc.
Giờ nó mới biết, khi nó khóc vì một người đàn ông khác thì mẹ lại khóc vì nó.
An Nhi cũng vòng tay ôm lấy mẹ, nó gào thét như một đứa trẻ rồi khóc đầm đìa, cùng thứ cảm xúc đang dâng tràn trong cơ thể.
Nó về nhà cùng bố mẹ, dặn dò mẹ đi ngủ sớm xong - nở một nụ cười rồi nó cũng về phòng đóng chặt cửa. Để mọi thứ lên trên bàn, nó lao l.ê.n g.i.ư.ờ.n.g.
Bóng tối bao trùm cả căn phòng, nó không nghe nhạc nữa, chỉ nằm yên lặng cảm nhận nỗi đau từ tinh thần lẫn thể xác đang dày xéo nó.
Chợt lại khóc, rồi lại chợt nín.
Cuộc tình vẫn chưa từng bắt đầu lại có thể đày đọa nó trong đau đớn thế này, An Nhi tự đắm mình trong tuyệt vọng, nó gặm nhấm nỗi đau cùng cuộc tình đơn phương của mình.
Lại trở về cuộc sống thường nhật, nó đã chẳng còn gì nên cũng không buồn trốn tránh cảm xúc thật của lòng mình nữa.
An Nhi kể hết cho bố mẹ nghe, về cái ngày lúc đi học về khi trời đã tối sầm, nó đã bị đám thanh niên lạ mặt bắt cóc như thế nào, chúng cũng đã làm những hành động vô liêm sỉ với nó ra sao. Lúc đấy nó đã tuyệt vọng đến nhường nào, để đến khi nó được hắn cứu giúp và đưa nó về nhà.
Thừa nhận tất cả cảm xúc của mình, An Nhi đã tìm hiểu đôi chút về hắn và nảy sinh tình cảm đầu tiên. Nó cứ nghĩ là sẽ qua nhanh thôi nhưng đến khi thời gian cứ trôi qua, thứ tình cảm thoáng qua cứ thế lớn dần lên, nó lại mong muốn được gắn bó với hắn. Khi biết hắn đã có vợ, An Nhi lại quyết định làm "đ.ĩ " để bên hắn như một con bồ công khai theo cách của nó.
Nhưng đó là mộng tưởng của nó, vì nó biết hắn sẽ chẳng bao giờ chấp nhận những gì nó đã sắp đặt ra. Nếu hắn làm thật thì An Nhi đã chẳng bận lòng về hắn nhiều như vậy.
Sau khi nghe xong đầu đuôi sự việc, bố nó tối sầm mặt lại, vẻ mặt đau đớn mà chẳng nói lên lời, còn mẹ nó thì đưa tay ôm lấy mặt mà khóc lóc nức nở. Cứ không ngừng nói:" Khổ thân con tôi... An Nhi ơi, mẹ xin lỗi...!"
An Nhi thấy lòng nhẹ hẫng, nó chỉ mỉm cười nhẹ với mẹ và nói lời an ủi:" Tất cả đã qua rồi, mẹ ạ!"
Tuy nhiên nó vẫn giữ bí mật về đêm đó. Chỉ là một giấc mộng, của nó và hắn thôi.
Từ đó, nó lại đi học, nó lại đến trường và về nhà đúng giờ. Cùng nói chuyện, đi chơi với bạn bè như trước khi hắn xuất hiện trong cuộc đời nó. Nó vẫn là An Nhi, chỉ có điều trong tim nó đã khắc thêm một bóng hình để nó không thể quên.
An Nhi dễ dàng thi đậu vào một trường đại học, sau 5 năm học nó cũng đã có một công việc ổn định. Quen một anh chàng hơn nó vài ba tuổi, chẳng mấy năm sau, nó và anh chàng đó sẽ đi tới hôn nhân.
Trước ngày cưới, nó về lại nhà mẹ đẻ, vào lại căn phòng đã gắn bó suốt bao năm và thu dọn lại một số đồ đạc; An Nhi nghĩ cũng nên mang một số đồ cần thiết về nhà chồng.
Sau khi nó đỗ đại học không còn thường xuyên về nhà, có về cũng chỉ ăn bữa cơm và tìm cái giường nằm ngủ rồi sáng lại đi từ sớm. Mọi đồ đạc trong phòng đều được mẹ nó dọn dẹp và lau chùi nên lúc nào cũng sạch sẽ và ngăn nắp.
Lục lọi lại trong đống đồ hộp được đóng gói và dán băng dính. An Nhi tìm ra một số thứ khá thú vị; con búp bê hồi bé bị nó làm trọc nửa đầu vẫn còn giữ lại, bức ảnh tốt nghiệp phổ thông chẳng hề phai đi chút nào, cả hộp bút mà con bạn thân tặng, tuy đã nát tươm nhưng nó không nỡ bỏ...
An Nhi vừa xem từng món đồ nó lại vừa cười. Đến khi nó nhìn thấy một chiếc ví bằng da; tuy là chỉ giả da nhưng nó rất quý chiếc ví này, ít ra cũng là do chắt chiu tiền ăn quà mới mua được, đây cũng là chiếc vì nó để quên ở căn phòng kỷ niệm năm nào.
Dùng bàn tay nâng nhẹ chiếc ví màu nâu sẫm ấy, những hình ảnh khắc cốt ghi tâm lại ùa về như mới hôm qua.
Mới hôm qua ấy, nó vẫn còn khóc đến kiệt quệ cả tinh thần, nó gào thét trong im lặng và cố dặn lòng là hắn chẳng hề tồn tại trên cõi đời này. Nhủ rằng, nó chưa từng yêu hắn.
Giờ nó không còn khóc được nữa, con tim nó đã chai lỳ rồi.
Mở chiếc ví ra, cứ ngỡ rằng trống rỗng nhưng không ngờ bên trong vẫn còn tờ tiền 500 000 vnđ.
Tờ tiền của ngày hôm ấy, dấu ấn lần đầu tiên nó là một con đ.ĩ thật sự. An Nhi chợt nhoẻn miệng cười, cũng chẳng hiểu sao nó lại có cười khi nhìn vào tờ tiền kia.
Ngày hôm ấy, khi nhận tờ tiền này từ tay hắn, nó đã chẳng thèm nhìn đến một lần, hoàn toàn không để tâm tới. Cho đến ngày hôm nay, trước khi lên xe hoa, có lại nhớ tới " món quà" lần đầu tiên và cuối cùng từ hắn. Chắc hẳn cũng là một việc đáng để cười.
An Nhi rút tờ tiền trong túi ra và ngắm nhìn nó thật kỹ.
Từ mặt sau của tờ tiền, trước mắt nó là một dòng chữ màu đen nguệch ngoạc đúng kiểu con trai. Cả con mắt mở to nhìn trong sững sờ, nó đưa ngón tay xoa nhẹ mặt tiền, khóe mắt lại nóng bừng không thể kiểm soát.
An Nhi nắm lấy tờ tiền rồi vội vàng đứng dậy, nó nhìn xung quanh rồi vơ vội cái bút viết ngay trên mặt bàn học. Nó ngồi xuống ghế và đặt tờ tiền xuống bàn, làn môi vẫn cười mà mắt đã rưng rưng nước. Nó cúi thấp đầu, nhìn thật chăm chú và nắn nót viết từng chữ.
" Vĩnh biệt, Duy!"
Thở phào một hơi sau khi viết xong, như trút bỏ được một thứ gì đó trong lòng, nó lại đút tờ tiền vào trong ví và cất gọn vào trong hộp đồ. Đóng kín lại bằng giấy dán, nó sẽ không mang bất cứ thứ gì đi nữa vì nó nghĩ, quá khứ thì không thể mang đến tương lai được.
Căn phòng lại đóng kín.
Trong chiếc hộp ấy, trong cái ví giả da màu nâu sẫm ấy, có tình yêu của nó, có kỷ niệm thầm lặng của nó.
Tờ tiền polime, ngay sau mặt tiền ghi chữ " Vĩnh biệt, Duy" lại là dòng chữ " An Nhi, cảm ơn"
Dù bị ngăn cách nhưng vẫn có thể song song nhớ về nhau trong cuộc sống bộn bề này. Không cần phải cố quên đi tất cả vì ký ức không bao giờ biến mất trong trái tim mỗi con người.