Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Những chuyện lặt vặt
Tôi phải xin lỗi vì đã bỏ bẵng topic này một thời gian khá lâu. Trước khi tiếp tục lại, có lẽ tôi nên cập nhật một chút tình hình của tôi, vừa để đỡ trống, vừa để trả lời cho một số thăm hỏi các bạn đã gửi tôi trong thời gian qua.
Thực tình tôi đã gặp nhiều chuyện. Đáng kể nhất là suốt thời gian vừa rồi vợ tôi bận công việc không thể đón con cuối tuần như thường lệ. Và như vậy tôi rơi vào hoàn cảnh có lẽ không khác lắm hoàn cảnh của những người làm mẹ đơn thân hoặc những người vợ có chồng vô trách nhiệm bỏ bê ra đình.
Nhưng tôi vẫn "ổn". Ổn để trong ngoặc kép vì thực ra tôi không nhớ nổi thế nào mới là không ổn. Đã lâu rồi hoàn cảnh, cho dù tồi tệ như thế nào, cũng không còn tác động được lên tâm trí tôi nữa. Tôi biết tôi lúc này hay lúc khác có thể vô ý rơi vào một hoàn cảnh nào đó, một hoàn cảnh bản thân không quyết định được. Nhưng trong hoàn cảnh đó, tôi sẽ sống vui vẻ hạnh phúc hay chán chường đau khổ, cái đó hoàn toàn là lựa chọn, là quyết định của riêng tôi.
Vậy nên thành thực mà nói, cho dù khá yêu con, tôi vẫn sẽ thú nhận một cuối tuần lý tưởng đối với tôi sẽ thiên về nghỉ ngơi, thư giãn, hoàn thành nốt vài thứ cá nhân trong tuần bận rộn chưa làm được ... chứ hoàn toàn không phải căng sức ra trông mấy thằng nghịch như giặc. Nhưng đấy là khi tôi có lựa chọn. Còn khi lựa chọn không còn thì tôi cũng chẳng thừa hơi mà cảm thấy buồn chán, tiếc nuối hay ganh tị. Tôi sẽ ngay lập tức nghĩ "Thật tuyệt vời vì đã lâu rồi mấy bố con không ở bên nhau vào cuối tuần. Chúng ta có thể cùng nấu ăn, cùng tổ chức các hoạt động chung, cùng nằm xem một bộ phim. Tôi sẽ có thêm thời gian rà soát lại bài vở cho mấy ông con ..." Và như thế tôi lại cảm thấy mình đúng là người hạnh phúc nhất thế gian.
Tôi mày mò thử làm những món ăn Việt Nam, những thứ tương đối cầu kỳ bình thường trong tuần tôi không bao giờ có đủ thời gian để thực hiện. Phở, bún riêu, bún ốc ... đủ cả. Tôi còn khiến tất cả những người biết tôi phải bật cười vì nuôi thêm một con chó. Nhưng tôi biết nuôi động vật là một bài học vô cùng quý giá với trẻ con để chúng có thể tự nhận biết và phát triển bản thân. Tôi có thể chịu vất vả hơn một chút chứ không có quyền tước đi cơ hội đấy của các con.
Tôi có đọc những ca thán của các bạn trên này về cuộc sống vất vả. Nhưng tôi hiểu các bạn thấy mệt mỏi không phải vì các bạn yếu ớt. Các bạn mệt mỏi vì những suy nghĩ tiêu cực. Vì các bạn cảm thấy mình không khác osin, vì chồng lười biếng, vì hàng xóm up ảnh đi chơi trên face trong khi các bạn vo gạo nấu cơm, vì các bạn coi việc nhà là công việc hạ đẳng và cảm thấy mình thấp kém khi phải làm nó ...
Các con tôi chưa từng thấy tôi than thở, chưa bao giờ thấy tôi cau có khi làm việc, cho dù đó có là những việc khó ưa nhất như dọn dẹp phân chó. Và nếu tôi có bảo chúng nó làm cái nọ làm cái kia thì chỉ để tập cho chúng nó khả năng say mê công việc chứ hoàn toàn không vì tôi vất vả cần người đỡ đần. Thật đáng tiếc cho những người quan điểm đơn giản ăn uống thì ra hàng, mua về hoặc thuê người giúp việc làm tất vì họ hẳn không biết đến giá trị của sự đam mê, của tình yêu trong từng món ăn.
Và các bạn có tưởng tượng được không, mấy đứa cháu đến chơi vốn bình thường lười như hủi không bao giờ động tay động chân đến việc nhà khi thấy tôi vừa làm bếp vừa hát líu lo đã mon men đến xem rồi vào bếp xin làm cùng. Chúng thấy tôi hạnh phúc và muốn được hạnh phúc giống tôi. Và tất nhiên sau một lúc suy nghĩ tôi cũng hạ cố cho chúng nó được động vào một số thứ.
Bây giờ khi thời gian khó khăn đã sắp trôi qua, tôi lại thấy mình cần phải cám ơn tất cả mọi thứ khi thấy mình lại mạnh mẽ hơn một chút, bình thản hơn một chút. Thuận lợi đem cho chúng ta cảm giác dễ chịu nhưng khó khăn mới khiến chúng ta trưởng thành. Và như thế tất cả đều đáng quý.
Tôi cũng muốn cảm ơn tất cả các bạn. Những người đã nhắn tin cho tôi, thăm hỏi tôi, trả lời bài viết của tôi ... Tôi vẫn đọc hết cho dù vì nhiều lý do, đặc biệt vì không muốn đứt mạch câu chuyện nên tôi không trả lời. Tôi cảm ơn những lời khuyên đúng đắn vì tôi sẽ âm thầm dùng chúng để sửa đổi bản thân, tôi cảm ơn những thứ đẹp đẽ vì tôi giữ lại cho riêng bản thân ...
Còn những thứ xấu xí thì sao?
Đến đây tôi phải thú thật với các bạn. Tôi tham gia các diễn đàn trong và ngoài nước khá sớm. Và ngày xưa, mỗi khi có ai bình luận ác ý về mình, tôi sẽ nổi điên lên, sẽ tìm tòi toàn bộ các bài viết của người đó để tìm ra điểm yếu, sẽ lập phe lập phái để cùng nhảy vào tấn công thủ phạm nhằm trả đũa ... Kết quả mỗi lần một khác nhưng có một điểm chung: tôi luôn kết thúc trong sự không hạnh phúc.
Tôi tất nhiên không hạnh phúc khi yếu thế. Tôi không hạnh phúc khi người kia mất bình tĩnh sử dụng những ngôn từ vô học để kết thúc cuộc tranh luận. Nhưng ngay cả khi người kia đuối lý đơn giản là bỏ cuộc không nói thêm gì nữa thì tôi cũng thấy không hạnh phúc vì hụt hẫng ... Tôi rơi vào trạng thái thỏa mãn chứ không hạnh phúc.
Thế nên tôi cũng cần phải cảm ơn nốt những thứ xấu xí. Vì nó nhắc lại cho tôi nhớ con đường tôi qua đã dài thế nào, tôi đã thay đổi biết bao nhiêu. Cảm ơn rồi mỉm cười bình thản để nó trôi đi, như một đứa trẻ tinh nghịch nhìn cát tuột qua tay. Và tôi hoàn toàn hạnh phúc.
Cảm ơn các bạn lần nữa và chúc tất cả một mùa giáng sinh cùng năm mới thật vui vẻ đầm ấm!
05:41 SA 22/12/2017
Những chuyện lặt vặt
Tôi gọi cho một đứa bạn học cũ hẹn tối ghé qua nhà nó chơi. Thật khéo sao nó lại đang check-in chuẩn bị bay ra Hà Nội. Tuy nhiên thằng bạn nhiệt tình: "Ông cứ ghé nhà tôi đi, có thằng B đi công tác đang ở tạm đấy. Tôi để lại chìa khóa, 2 ông thoải mái tâm sự, đập phá. Cần thì gọi điện thoại cho tôi livestream. À, nếu có nhu cầu gái gú ông cứ mang về nhà tôi thoải mái, không phải ngại".
B cũng là bạn học cũ của tôi, giờ đang giữ một vị trí cao trong một cơ quan nhà nước. Phần vì đã lên kế hoạch, phần vì cũng đã lâu không gặp B nên tôi gọi điện rủ nó đi ăn tối. B cũng hào hứng khi nghe tôi hẹn gặp nhưng lại nhất quyết đòi nấu ăn tại nhà chứ không ra ngoài hàng. Hạ điện thoại tôi hơi băn khoăn, cái thằng này tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó nấu ăn. Từ khi đi làm nhà nước nó nổi tiếng nhậu nhẹt tiếp khách tối ngày, vợ con chả mấy khi nhìn thấy mặt. Thế mà giờ bạn qua thăm lại vẽ chuyện đòi nấu ăn ở nhà, đúng là thời buổi đạo đức suy đồi, các giá trị đảo lộn hết cả :D
Đúng 7h tối, tôi đứng dưới chân tòa nhà điện thoại cho B. Ông bạn tôi chạy xuống đón với một vẻ mặt rất nghiêm trọng thì thầm: "Này mày cứ nói chuyện thoải mái nhưng đừng có hở ra tao đang ở nhờ chỗ này nhé". Tôi không trả lời cũng không buồn hỏi tại sao nhưng tôi đã hiểu tình thế oái oăm mình lỡ rơi vào. Hiển nhiên là ông bạn tôi có bồ ở đây trong thời gian đi công tác. Và cũng hiển nhiên không kém ông này đã chém với bồ đây là nhà anh mua để lúc nào vào công tác ở cho tiện.
Vừa khéo lúc chúng tôi chuẩn bị đi lên thì cô bé kia cũng đến nơi. Tôi khẽ cúi người chào lại khi cô bé chào tôi. Một cô gái còn rất trẻ, vừa tốt nghiệp đại học, cao khoảng hơn 1m6 và khá xinh xắn. Để mọi người dễ hình dung tôi phải nói tiêu chuẩn "khá xinh xắn" của tôi nếu áp lên trên webtretho này có lẽ sẽ thành "rất xinh" hay cái gì đó đại loại như thế.
Trong thang máy không ai nói với ai câu nào. Cô bé kia chắc vẫn còn hơi rụt rè. Ông bạn sau khi nhờ che giấu bí mật hẳn cũng ít nhiều thấy ngượng. Còn tôi có một chút cảm giác khó chịu, phân vân không biết có nên bằng một cách nào đó cho cô bé biết mọi chuyện cho dù đây vốn không phải việc của tôi.
Đến cửa, B bấm mã số nhưng cửa không mở. Tôi đứng thật thẳng, khẽ nở một nụ cười nhìn B loay hoay thử hết mã này đến mã khác, vừa thử vừa lấy tay xoa đầu vuốt tóc kết hợp cười cầu tài với cô bé kia. Tôi vừa thầm chế giễu ông bạn từng này tuổi đầu vẫn còn chơi trò con nít, vừa hi vọng cô bé sẽ phát hiện ra có cái gì đó không ổn. Nhưng hi vọng thế thôi chứ lý trí tôi biết thừa không thể. Phụ nữ vốn quá nổi danh với việc chỉ nghe, chỉ thấy những thứ họ muốn tin. Có lẽ tôi thiếu may mắn khi chưa được mục sở thị một kẻ lừa tình siêu đẳng nào. Nhưng các cô gái có khả năng tự lừa mình siêu đẳng thì tôi vẫn gặp suốt. Cuối cùng, sau khi check một loạt tin nhắn cái cửa cũng được giải quyết. Cô bé cười tủm tỉm, chắc đang thấy anh ấy sao mà dễ thương quá mức :))
Câu chuyện trong bữa tối vô cùng nhạt nhẽo. Không khí gượng gạo chúng tôi chẳng biết nói chuyện gì ngoài việc ôn lại những kỷ niệm thời học sinh và tán mấy câu chuyện chính trị vô bổ. Nhưng vô tình trong lúc nói chuyện, tôi phát hiện ra cô bé kia cũng biết rõ chuyện B đã có vợ con. Tôi thực sự kinh ngạc nhưng đồng thời cũng tràn đầy nhẹ nhõm khi việc phải làm mất lòng bạn để nói ra sự thực không còn cần thiết nữa.
Hàn huyên một lúc, thấy mặt ông bạn lộ rõ vẻ sốt ruột, tôi biết ý đứng lên cáo từ. Tôi biết cái gì sẽ xảy ra ngay sau khi cánh cửa đóng lại sau lưng. Tôi biết sẽ có hai con vật lao vào nhau quên trời quên đất và chắc họ sẽ còn lao vào nhau đến khi mọi thứ tan hoang.
Trên đường về tôi miên man trong suy nghĩ. Ông bạn tôi tệ là chuyện không cần phải bàn cãi nhưng liệu cô gái kia có thể đóng vai trò người bị hại khi cô ta có lẽ cũng đến với cuộc tình này mang theo đầy những toan tính. Bao nhiêu cô gái hàng ngày lên trên này đóng vai nạn nhân than thở chuyện bị lừa tình, bị đàn ông phụ bạc đạt được mục đích là đá đi không thương tiếc trong khi giấu nhẹm chuyện mình đã để sự tham lam làm cho mù mắt. Lừa người khó vô cùng, nếu người ta không tham.
05:06 SA 18/10/2017
Những chuyện lặt vặt
Tôi lại lan man một chút:
Ai đó có thể nói tôi khe khắt hoặc nghiêm túc một cách quá thể đáng. Nhưng tôi luôn yêu cầu lũ trẻ nhà tôi trong mọi chuyện phải trung thực và thẳng thắn.
Cũng không phải ngẫu nhiên tôi lại bắt đầu bằng một bài về sự trung thực. Theo tôi, đó là thứ cơ bản nhất bắt đầu, khởi nguồn cho tất cả mọi thứ khác. Nếu phải liệt kê cho một đứa trẻ tất cả những phẩm chất, kiến thức cần có để thành công thì rất dài. Nhưng nếu cần một câu trả lời thật ngắn gọn thì chỉ cần nói đơn giản: "trung thực"
Một đứa trẻ trung thực không lãng phí thời gian cho việc che giấu điểm yếu hay tìm cách đổ lỗi, thay vào đó nó sẽ tập trung được sức lực vào việc quan trọng hơn nhiều là khắc phục những điểm yếu.
Một đứa trẻ trung thực khả năng cũng sẽ vấp ngã nhiều như tất cả những đứa trẻ khác thôi. Nhưng nó khác biệt ở chỗ sẽ tự rút ra kinh nghiệm, bài học của mỗi lần vấp ngã để trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi chẳng bao giờ lo lắng khi một đứa trẻ vấp ngã, tôi chỉ lo đứa trẻ sau khi đứng dậy đổ lỗi cho con đường không thẳng, tại gió to, tại bạn bè làm nó mất tập trung ... nên vấp ngã. Và tệ nhất là đứa trẻ bỏ cuộc để không còn ai thấy nó vấp ngã nữa.
Khi một người mạnh dạn cho tất cả mọi người biết về điểm yếu của mình, người đó đâu còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt tay vào sửa chữa nó. Một đứa trẻ biết trung thực, như vậy thực chất đã đặt nó trên con đường một chiều dẫn đến thành công.
Ở nước ngoài người ta thường hay dùng câu cảm thán "Dạy trẻ con nói dối!" để chỉ sự ngạc nhiên, khinh miệt, sự tồi tệ đến mức không còn gì để nói. Vì trong quan niệm của xã hội phương Tây, không đứa trẻ con nào đáng phải nhận sự dối trá. Khái niệm về sự trung thực đơn giản đến mức bậc cha mẹ nào cũng dạy được cho con, và phải dạy được.
Ở Việt Nam, rất tiếc, tôi gặp rất nhiều trường hợp bố mẹ vì các lý do khác nhau, dạy con nói dối. Thỉnh thoảng khi thu xếp được thời gian, như một hoạt động xã hội, tôi vẫn tham gia trong ban giám khảo cho vài cuộc thi. Lần nào cũng như lần nào, sẽ có những phụ huynh gọi điện đến tìm cách tác động lên tôi để thay đổi kết quả.
Có những phụ huynh nhà không có điều kiện nên họ hướng tới giá trị giải thưởng. Nhưng cũng có những phụ huynh phù phiếm đến mức gợi ý trả số tiền gấp vài lần giá trị giải thưởng, miễn con họ đạt giải, để họ có thể khoe hàng xóm, đồng nghiệp, facebook ...
Tôi luôn từ chối thẳng thừng, không phải cho tôi mà cho chính con của họ. Danh vọng, tiền bạc hay bất cứ thứ gì đều không xứng đáng để đánh đổi sự trung thực của một đứa trẻ. Tất nhiên sau đó họ có tiếp tục tác động các thành viên khác và họ có thành công hay không, tôi không biết.
Tôi vẫn đang viết về sự hạnh phúc, một trong những lý do chính chủ đề này bắt đầu vì có nhiều người hỏi tôi tại sao họ không hạnh phúc, mà tôi không thể trả lời, phân tích cho từng người một. Nhưng hạnh phúc là hạnh phúc nào nếu thiếu đi sự chân thực? Đó là hạnh phúc hay chỉ là ảo ảnh của sự hạnh phúc rồi đến một lúc nào đó sẽ vỡ tan như bong bóng xà phòng?
Ở trên tôi có nhắc đến việc muốn hạnh phúc phải giữ cuộc sống đơn giản. Nghĩ xem, mọi thứ sẽ đơn giản biết bao nhiêu nếu mọi người biết trung thực. Một gia đình sẽ đơn giản bao nhiêu nếu vợ chồng có thể tin tưởng lời nói của nhau. Một công ty sẽ đơn giản bao nhiêu nếu đồng nghiệp có thể tin tưởng nhau thay vì ngoài mặt hòa hoãn nhưng trong bụng tìm trăm phương nghìn kế sát phạt nhau ... Chúng ta sẽ có thêm bao nhiêu thời gian, sức lực để phát triển những giá trị cốt lõi, những giá trị là lý do để gia đình hay công ty tồn tại.
À, khá kỳ lạ khi nhiều cô gái kể tôi nghe về chồng/người yêu của mình với cùng nội dung: "Anh ấy nhiều ưu điểm lắm, ưu điểm a, ưu điểm b, ưu điểm c ..., mỗi khuyết điểm nói dối như cuội, nói dối không biết ngượng". Thường trong trường hợp này tôi sẽ trả lời tuổi này mà còn nói dối không biết ngượng mồm thì hỏng hẳn rồi, không cần kể đến các ưu điểm làm gì cho mệt.
Vì sự trung thực là cột mốc đầu tiên, viên đá tảng đầu tiên mỗi người phải vượt qua trong cuộc đời. Vượt qua sớm thì tốt nhưng nếu lỡ có muộn thì cũng vẫn phải cố mà qua. Không qua được nó thì rất tiếc, mọi thứ khác đều hoàn toàn vô nghĩa.
04:38 SA 02/10/2017
Những chuyện lặt vặt
Sau một lúc yên lặng tôi tiếp tục.
"Vì bản thân con là quan trọng nhất, đừng e ngại thể hiện trung thực nó trước mặt mọi người, điểm mạnh cũng như điểm yếu. Chuyện ai đó sẽ chê cười con chỉ là việc vặt vãnh, so với chính bản thân con, đúng không nào, Đừng bao giờ huênh hoang khoác lác, cố tạo ra một hình ảnh không phải là con, vì như thế chính là tự làm mất giá trị của bản thân, của cái vốn quý giá nhất"
"Bản thân con là quan trọng nhất nên đừng bao giờ, trong bất kể hoàn cảnh nào, từ chối nó cơ hội để phát triển hơn nữa. Pa biết tính con hay ghen tị, luôn đòi hỏi sự công bằng, luôn thể hiện sự khó chịu khi cảm thấy mình bị thiệt thòi dù chỉ tí ti. Nhưng nhớ rằng, khái niệm công bằng rất tương đối. Mỗi lần con vui vẻ chủ động chịu thiệt một chút chính là mỗi lần con bắt bản thân phải mạnh mẽ hơn một chút, cứng cỏi hơn một chút để bù đắp lại phần thiệt thòi. Những người khôn ngoan nhất luôn làm thế, trong mọi việc chủ động làm nhiều hơn một chút, nhận ít đi một chút. Trong khi những người khác quan tâm đến cái lợi thì họ quan tâm đầu tư vào cái quan trọng nhất: bản thân"
"Con biết tại sao con phải ngồi yên tại bàn, kết thúc bữa ăn một cách trọn vẹn không? Hoàn toàn không phải vì tiếc một ít cơm hay một mẩu bánh mỳ mà giá trị dinh dưỡng đem lại gần như bằng không. Ai cũng có thể bắt đầu, khi còn đói, khi có cảm hứng thúc giục. Nhưng chỉ có những người có nội lực mạnh mẽ mới có thể nhẹ nhàng, thong thả kết thúc một công việc khi những cảm hứng thôi thúc ban đầu đã không còn. Đánh thức cái nội lực đó ở trong con mới là cái Pa muốn"
"Con rất quan trọng chuyện thi cử. Nhưng điểm thi chỉ có giá trị khi nó phản ánh chính xác khả năng của bản thân con. Nếu con dùng mẹo mực hoặc dối trá để đạt được điểm cao hơn thực lực của con, điểm thi đó hoàn toàn vô giá trị. Ngược lại, nếu chẳng may điểm thi của con thấp hơn thực lực của con thì cũng đừng buồn, đơn giản rút kinh nghiệm để lần sau làm tốt hơn"
Tôi dừng lại và nhìn ông con: "Pa nghe nói gần đây con hay mua Coca mang đến lớp rồi bán cho mỗi bạn một ngụm thu được khá nhiều tiền đúng không"
Thằng bé mỉm cười, luống cuống và ngượng nghịu.
Tôi cười nói tiếp: "Kiếm tiền cũng tốt, Pa hoàn toàn không phản đối. Cứ tập kiếm tiền, đặc biệt nếu điều đó làm con vui. Tuy nhiên con có thể sở hữu tiền chứ không thể biến nó thành chính bản thân con. Trong khi đó đọc một cuốn sách hay, nó sẽ ngấm vào người con, thành một phần không thể tách rời của con. Cũng như thế, một buổi chơi thể thao sẽ tăng cường sức lực cho con, biến thành một phần của bản thân con. Vậy cứ kiếm tiền, nhưng nhớ phải ưu tiên thời gian cho thứ quan trọng nhất"
"Mà này, sao con không thử một hôm nào đó, thay vì bán cho các bạn từng ngụm Coca thì hãy cho không. Để thấy được niềm vui bất ngờ từ phía các bạn. Để cảm nhận được niềm vui đó quay ngược trở lại, tác động vào con, làm con hạnh phúc, thay đổi bản thân con. Để thấy cuộc sống không đơn giản chỉ là mua rẻ bán đắt kiếm phần chênh lệch"
"Thôi bây giờ thì lên phòng chuẩn bị quần áo đi. 15p nữa chúng ta sẽ lên đường"
12:15 CH 27/09/2017
Những chuyện lặt vặt
Tôi phát hiện ra ông con lớn nói dối. Đây không phải lần đầu, những lần trước tôi đều đã nhắc nhở nghiêm khắc nhưng có vẻ chưa ăn thua. Tôi biết lần này tôi phải làm gì đó đặc biệt. Nhưng làm gì thì tôi chưa nghĩ ra.
Dù sao gần giờ đi ngủ không phải lúc thích hợp để nghĩ hay nói đến những vấn đề rắc rối như này. Do vậy tôi vẫn đọc truyện một cách hào hứng và cho bọn trẻ con đi ngủ đúng giờ, không tỏ thái độ gì khác lạ. Chuyện của ngày mai cứ để ngày mai giải quyết, vả lại ánh bình minh thường hay mang đến những ý tưởng mới.
Tuy nhiên sáng hôm khi kết thúc bữa sáng, tôi bảo thằng bé lên phòng trước còn thằng lớn ra một góc vườn vắng đợi tôi.
Ông con tỏ rõ sự lúng túng khi nhìn tôi thong thả pha cafe. Lúng túng vì biết tôi muốn nói về việc nói dối của nó, lúng túng vì tông giọng tôi đang sử dụng thể hiện đây sẽ là một cuộc nói chuyện nghiêm túc chứ không phải đùa giỡn thoải mái như thường ngày.
Tôi bắt đầu câu chuyện bằng câu hỏi: "Đối với con, cái gì quan trọng nhất"
Hoàn toàn bị bất ngờ, thằng bé nhìn tôi ấp úng: "Con không b.. iết"
Tôi cười: "Cứ suy nghĩ khoảng 5 phút, đâu có gì phải vội". Và trong khi ông con vò đầu bứt tai, tôi tập trung thưởng thức cafe vừa pha.
Sau 5 phút, tôi nhìn lên chờ đợi câu trả lời. "Con chưa nghĩ ra".
Tôi lắc đầu: ""Đơn giản lắm, con chọn một thứ bất kỳ con cảm thấy quan trọng. Sau đó thay nó bằng một thứ quan trọng hơn và cứ thế ... Khi nào con không còn nghĩ ra được thứ gì quan trọng hơn nữa thì con đã tìm ra thứ quan trọng nhất với con"
Cuối cùng ông con cũng ra được câu trả lời: "Tính mạng là quan trọng nhất"
Tôi cười: "Một câu trả lời rất tốt. Tính mạng vô cùng quan trọng, không có nhiều thứ quan trọng hơn nó đâu. Nhưng nghe này, nếu giờ Pa có thể cho con sống lâu gấp đôi người bình thường nhưng sống đời sống thực vật hoàn toàn, không có khả năng cử động, nói chuyện, giao tiếp với bất kỳ ai, con có nhận không?"
Ông con lắc đầu chậm rãi nhưng kiên quyết.
Tôi nói tiếp: "Như vậy chỉ sống, chỉ tồn tại thôi chưa thể đủ, sống thế nào cũng quan trọng không kém, thậm chí còn hơn. Tất cả những thứ đó, Pa sẽ gọi nó là bản thân. Bản thân là quan trọng nhất, con có đồng ý không?". Thằng bé gật đầu.
Tôi gật gù. "Không có gì phải xấu hổ khi thừa nhận như vậy. Với bất kỳ ai, bản thân họ đều quan trọng nhất. Với em con bản thân em con quan trọng nhất. Với mama bản thân mama quan trọng nhất. Và cho dù Pa có yêu 2 đứa biết bao nhiêu thì bản thân vẫn quan trọng hơn. Chân lý đó đúng với tất cả mọi người"
Tôi nhìn thằng bé rồi nhẹ nhàng nhưng đột ngột hỏi: "Nói Pa nghe, khi con nói dối con có đánh lừa được bản thân con không?"
Thằng bé sau một thoáng bối rối lắc đầu. Nó có vẻ lờ mờ hiểu ra tôi định nói gì.
Tôi cười. "Đúng rồi. Khi con nói dối con có thể lừa được nhiều người, những người không quan trọng. Nhưng cái quan trọng nhất là bản thân thì lại không lừa được. Con đã làm một việc vô ích, không khác gì một người bận rộn chuẩn bị đủ thứ hành lý cho chuyến đi xa nhưng lại bỏ quên hộ chiếu, thứ mà không có nó thì chuyến đi không thể bắt đầu"
Tôi từ tốn nhấm nháp chút cafe và thưởng thức cảnh vật xung quanh trong khi ông con đăm chiêu suy nghĩ.
02:31 SA 25/09/2017
p
parisien
Bắt chuyện
1.3k
Điểm
·
1
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Thực tình tôi đã gặp nhiều chuyện. Đáng kể nhất là suốt thời gian vừa rồi vợ tôi bận công việc không thể đón con cuối tuần như thường lệ. Và như vậy tôi rơi vào hoàn cảnh có lẽ không khác lắm hoàn cảnh của những người làm mẹ đơn thân hoặc những người vợ có chồng vô trách nhiệm bỏ bê ra đình.
Nhưng tôi vẫn "ổn". Ổn để trong ngoặc kép vì thực ra tôi không nhớ nổi thế nào mới là không ổn. Đã lâu rồi hoàn cảnh, cho dù tồi tệ như thế nào, cũng không còn tác động được lên tâm trí tôi nữa. Tôi biết tôi lúc này hay lúc khác có thể vô ý rơi vào một hoàn cảnh nào đó, một hoàn cảnh bản thân không quyết định được. Nhưng trong hoàn cảnh đó, tôi sẽ sống vui vẻ hạnh phúc hay chán chường đau khổ, cái đó hoàn toàn là lựa chọn, là quyết định của riêng tôi.
Vậy nên thành thực mà nói, cho dù khá yêu con, tôi vẫn sẽ thú nhận một cuối tuần lý tưởng đối với tôi sẽ thiên về nghỉ ngơi, thư giãn, hoàn thành nốt vài thứ cá nhân trong tuần bận rộn chưa làm được ... chứ hoàn toàn không phải căng sức ra trông mấy thằng nghịch như giặc. Nhưng đấy là khi tôi có lựa chọn. Còn khi lựa chọn không còn thì tôi cũng chẳng thừa hơi mà cảm thấy buồn chán, tiếc nuối hay ganh tị. Tôi sẽ ngay lập tức nghĩ "Thật tuyệt vời vì đã lâu rồi mấy bố con không ở bên nhau vào cuối tuần. Chúng ta có thể cùng nấu ăn, cùng tổ chức các hoạt động chung, cùng nằm xem một bộ phim. Tôi sẽ có thêm thời gian rà soát lại bài vở cho mấy ông con ..." Và như thế tôi lại cảm thấy mình đúng là người hạnh phúc nhất thế gian.
Tôi mày mò thử làm những món ăn Việt Nam, những thứ tương đối cầu kỳ bình thường trong tuần tôi không bao giờ có đủ thời gian để thực hiện. Phở, bún riêu, bún ốc ... đủ cả. Tôi còn khiến tất cả những người biết tôi phải bật cười vì nuôi thêm một con chó. Nhưng tôi biết nuôi động vật là một bài học vô cùng quý giá với trẻ con để chúng có thể tự nhận biết và phát triển bản thân. Tôi có thể chịu vất vả hơn một chút chứ không có quyền tước đi cơ hội đấy của các con.
Tôi có đọc những ca thán của các bạn trên này về cuộc sống vất vả. Nhưng tôi hiểu các bạn thấy mệt mỏi không phải vì các bạn yếu ớt. Các bạn mệt mỏi vì những suy nghĩ tiêu cực. Vì các bạn cảm thấy mình không khác osin, vì chồng lười biếng, vì hàng xóm up ảnh đi chơi trên face trong khi các bạn vo gạo nấu cơm, vì các bạn coi việc nhà là công việc hạ đẳng và cảm thấy mình thấp kém khi phải làm nó ...
Các con tôi chưa từng thấy tôi than thở, chưa bao giờ thấy tôi cau có khi làm việc, cho dù đó có là những việc khó ưa nhất như dọn dẹp phân chó. Và nếu tôi có bảo chúng nó làm cái nọ làm cái kia thì chỉ để tập cho chúng nó khả năng say mê công việc chứ hoàn toàn không vì tôi vất vả cần người đỡ đần. Thật đáng tiếc cho những người quan điểm đơn giản ăn uống thì ra hàng, mua về hoặc thuê người giúp việc làm tất vì họ hẳn không biết đến giá trị của sự đam mê, của tình yêu trong từng món ăn.
Và các bạn có tưởng tượng được không, mấy đứa cháu đến chơi vốn bình thường lười như hủi không bao giờ động tay động chân đến việc nhà khi thấy tôi vừa làm bếp vừa hát líu lo đã mon men đến xem rồi vào bếp xin làm cùng. Chúng thấy tôi hạnh phúc và muốn được hạnh phúc giống tôi. Và tất nhiên sau một lúc suy nghĩ tôi cũng hạ cố cho chúng nó được động vào một số thứ.
Bây giờ khi thời gian khó khăn đã sắp trôi qua, tôi lại thấy mình cần phải cám ơn tất cả mọi thứ khi thấy mình lại mạnh mẽ hơn một chút, bình thản hơn một chút. Thuận lợi đem cho chúng ta cảm giác dễ chịu nhưng khó khăn mới khiến chúng ta trưởng thành. Và như thế tất cả đều đáng quý.
Tôi cũng muốn cảm ơn tất cả các bạn. Những người đã nhắn tin cho tôi, thăm hỏi tôi, trả lời bài viết của tôi ... Tôi vẫn đọc hết cho dù vì nhiều lý do, đặc biệt vì không muốn đứt mạch câu chuyện nên tôi không trả lời. Tôi cảm ơn những lời khuyên đúng đắn vì tôi sẽ âm thầm dùng chúng để sửa đổi bản thân, tôi cảm ơn những thứ đẹp đẽ vì tôi giữ lại cho riêng bản thân ...
Còn những thứ xấu xí thì sao?
Đến đây tôi phải thú thật với các bạn. Tôi tham gia các diễn đàn trong và ngoài nước khá sớm. Và ngày xưa, mỗi khi có ai bình luận ác ý về mình, tôi sẽ nổi điên lên, sẽ tìm tòi toàn bộ các bài viết của người đó để tìm ra điểm yếu, sẽ lập phe lập phái để cùng nhảy vào tấn công thủ phạm nhằm trả đũa ... Kết quả mỗi lần một khác nhưng có một điểm chung: tôi luôn kết thúc trong sự không hạnh phúc.
Tôi tất nhiên không hạnh phúc khi yếu thế. Tôi không hạnh phúc khi người kia mất bình tĩnh sử dụng những ngôn từ vô học để kết thúc cuộc tranh luận. Nhưng ngay cả khi người kia đuối lý đơn giản là bỏ cuộc không nói thêm gì nữa thì tôi cũng thấy không hạnh phúc vì hụt hẫng ... Tôi rơi vào trạng thái thỏa mãn chứ không hạnh phúc.
Thế nên tôi cũng cần phải cảm ơn nốt những thứ xấu xí. Vì nó nhắc lại cho tôi nhớ con đường tôi qua đã dài thế nào, tôi đã thay đổi biết bao nhiêu. Cảm ơn rồi mỉm cười bình thản để nó trôi đi, như một đứa trẻ tinh nghịch nhìn cát tuột qua tay. Và tôi hoàn toàn hạnh phúc.
Cảm ơn các bạn lần nữa và chúc tất cả một mùa giáng sinh cùng năm mới thật vui vẻ đầm ấm!