Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Bí mật của trái tim
Chị có biết anh ta là ai không vậy? Người gì đâu mà cứ như sát thủ, lúc nào cũng che kín mặt. Không đội nón thì cũng đeo khẩu trang. Em chả có cảm tình chút nào!
Gì chứ nắm bắt thông tin là “nghề tay trái” của Thi. Chị vừa dọn dẹp bàn ghế vừa mỉm cười trả lời Quỳnh:
Cậu ta tên Trần Minh Khang, là nghệ sĩ vĩ cầm đường phố đó em. Chàng trai này thường cùng nhóm bạn biểu diễn nhạc hòa tấu trước mấy trung tâm ca nhạc và nhà hát. Chị đã có dịp xem cậu ta kéo đàn, rất hay đó nha!
Vốn chẳng ưa chàng nhạc công bí ẩn này từ lâu, Quỳnh chu miệng nói:
Mà em thấy anh ta chẳng có giao lưu với ai trong khu phố hết. Anh ta bị câm hả chị?
Thi cười khinh khích trước phán đoán sai bét của Quỳnh. Chị lý giải ngay:
Em nói trật lất rồi! Cậu ta không có bị câm, chẳng qua là cậu ta là người sống khép kín thôi. Nghệ sĩ mà, khác người lắm! Theo chị nghĩ có thể vì cậu ta mặc cảm vết bỏng trên gương mặt nên không muốn tiếp xúc với mọi người thôi.
Biết được sự thật này, Quỳnh kinh ngạc thốt lên:
Hả, hóa ra anh ta bị bỏng ở mặt! Chắc mặt anh ta nhìn ớn lạnh lắm hả chị?
Ừ, Khang bị bỏng nặng, sẹo sâu hết nửa gương mặt. Nghĩ cũng tội cho cậu ấy!
Chỗ Khang thuê ở đối diện nhà Quỳnh. Ngày nào đi làm về, Khang đều đứng trước cửa nhà kéo đàn rất lâu. Tiếng đàn réo rắt của anh thu hút sự chú ý của đông đảo người dân trong khu phố bởi giai điệu nhẹ nhàng, cổ điển như ẩn giấu một tình cảm chân thành dành cho người mình yêu. Nhưng điều gì cũng có ngoại lệ của nó. Quỳnh có lẽ là người duy nhất không ngó ngàng gì tới bản nhạc của chàng nghệ sĩ. Mỗi lần nghe tiếng đàn của Khang, Quỳnh đều bịt tai lại. Cô phát ngán vì Khang lúc nào cũng chơi đúng bài Secrets of my heart mà cô đã thuộc nằm lòng.
Quỳnh đóng chặt cửa sổ để khỏi bị âm thanh kia làm phiền. Rồi Quỳnh chợt nhớ đến người bạn thân cô quen trên Facebook. Cô hí hửng ngồi vào bàn vi tính, mở mạng lên để xem anh bạn này có trực tuyến không. Anh bạn của Quỳnh cũng là một nghệ sĩ chơi đàn vĩ cầm, và anh để tên tiếng Anh trong trang cá nhân của mình là Steve James.
Khoảng 3 tháng trước, Steve chủ động gởi lời mời kết bạn đến Quỳnh. Ban đầu, Quỳnh định từ chối yêu cầu này, nhưng sau khi lướt sơ qua thông tin cùng những hình ảnh Steve đăng, Quỳnh bị cuốn hút bởi vẻ điển trai, mái tóc lãng tử của anh chàng, quan trọng hơn là Steve cũng làm nghệ thuật và có rất nhiều kiến thức trong cuộc sống lẫn nghề nghiệp.
Những dòng tin nhắn qua lại giữa họ ngày càng nhiều hơn sau thời gian đầu còn ngượng ngùng. Kể từ ngày biết Steve, Quỳnh luôn tận dụng từng phút giây ít ỏi ở nhà để nhắn tin với anh. Steve chia sẻ cho Quỳnh vô vàn điều thú vị về công việc và tình cảm. Anh vô cùng tâm lý, thấu hiểu được những trăn trở của Quỳnh mỗi khi cô đi casting thất bại. Lúc Quỳnh rơi vào hố sâu của gục ngã, Steve luôn dùng lời lẽ nhẹ nhàng để an ủi và khích lệ sức mạnh tinh thần cô. Steve nói rằng anh tin là một ngày không xa Quỳnh sẽ trở thành nữ diễn viên được khán giả ái mộ. Chính niềm tin đó đã thổi ngọn lửa cháy bỏng vào trái tim Quỳnh, cho cô thêm động lực trên con đường theo đuổi đam mê.
Như hương vị ngọt ngào của viên kẹo được đong đầy theo ngày tháng, những ấn tượng nhỏ của Quỳnh về Steve dần được thay thế bằng một tình yêu trong sáng mà Quỳnh chưa dám thổ lộ. Cô vẫn giả vờ xem Steve như người bạn tri kỷ qua “thế giới ảo”, nhưng trong thâm tâm thì rất muốn tìm hiểu cụ thể hơn về anh ở đời thực. Vì thế, Quỳnh quyết định lấy hết can đảm của người con gái hiện đại hẹn Steve đi xem phim. Steve có phần bất ngờ trước lời mời đột ngột này. Anh khéo léo từ chối với lý do bận rộn công việc, và chỉ muốn cả hai làm bạn trên mạng thôi. Điều này làm Quỳnh khó chịu vì cô không chấp nhận được chuyện cứ mãi nhắn tin thế này, cô mong ước được nhìn thấy Steve bên ngoài để mối quan hệ giữa hai người tiến triển lên mức độ cao hơn. Giận dỗi sự cố chấp của Steve, Quỳnh tắt máy tính và thay đồ để đến sân khấu tập kịch.
Ngày hôm sau, Quỳnh không có lịch diễn ở sân khấu. Cô ngủ nướng trên giường ngon lành bù lại cho những ngày mệt mỏi vừa qua. Đang ngon giấc thì điện thoại Quỳnh reo liên hồi, cô ngồi dậy, đờ đẫn nghe máy. Vị đạo diễn bữa trước gọi báo cho Quỳnh là buổi casting sẽ tổ chức thêm lần nữa để bổ sung một vai diễn phát sinh trong kịch bản. Nghe xong tin, Quỳnh mừng rỡ nhảy tung người trên giường. Cô nhanh lẹ sửa soạn quần áo, hâm lại đồ ăn sáng ăn lót bụng rồi đón taxi đến hãng phim. Rút kinh nghiệm xương máu, Quỳnh không tự đi xe máy nữa để tránh sự cố bất ngờ.
05:20 SA 06/07/2018
Một nửa đi qua
Truyện nay hay quá nhưng có vẻ hư cấu phải ko tác giả?
Cảm ơn bạn đã đón đọc :x Tùy vào cảm xúc của mỗi người mà sẽ có cách nhìn khác nhau về câu chuyện này ạ!
11:57 SA 29/06/2018
Một nửa đi qua
- Ba mẹ lúc nào cũng quyết định mọi thứ mặc cho điều đó có gây tổn thương cho con hay không. Từ chuyện con kết bạn, yêu ai đến chuyện học hành. Ba mẹ biết con thích nhiếp ảnh nhưng vẫn ép con phải học kinh tế để sau này về làm trong công ty. Tại sao vậy ba mẹ? Tại sao chuyện gì con cũng bị động hết vậy?
Không khí trong nhà ngày càng căng thẳng. Bà Mai nói khéo vào để ông Hùng kiềm chế lại cơn nóng giận. Nghĩa không còn nghĩ ngợi nhiều nữa, anh lấy xe chạy đi tìm Huyền. Trong đêm tối, Nghĩa chạy hết các con đường gần nhà, rồi anh lên trường đại học, rồi đến công viên,… Nghĩa tìm tất cả những nơi Huyền có thể đến trong vô vọng. Anh gọi cho Huyền nhưng Huyền không nghe máy, đến Facebook Huyền cũng hủy kết bạn với anh. Mọi thứ anh mong chờ nhất đã khép lại trong chớp mắt.
Những ngày sau, anh đến trường Huyền để hỏi thăm tin tức. Bạn bè Huyền nói cô đã bảo lưu điểm và về Quảng Ngãi. Biết Huyền cố tình lẩn tránh mình nhưng Nghĩa vẫn nuôi hy vọng được gặp lại cô. Ngày nào anh cũng đứng đợi ở trước cổng trường, anh không tin việc Huyền bỏ về quê và quên hết những kỷ niệm khi cả hai còn bên nhau. Nghĩa đợi Huyền, đợi mãi cho đến khi anh biết mình buộc phải chấp nhận sự thật.
Nghĩa coi đó là những hồi ức đẹp đẽ cuối cùng khi nhớ về Huyền. Có lẽ nếu không có cuộc hẹn với Huyền chiều nay thì Nghĩa sẽ không biết rằng anh vẫn còn nhớ Huyền nhiều đến thế. Nghĩa không thoát khỏi cảm giác bồi hồi khi thấy Huyền đi vào trong quán. Gặp lại nhau sau một thời gian dài, anh thấy Huyền ra dáng chững chạc và có nét đằm thắm hơn xưa. Hai người trò chuyện thoải mái với nhau giống như thuở ban đầu:
- Em xin lỗi vì để anh phải đợi lâu! Lúc này anh thế nào rồi? Ba mẹ anh vẫn khỏe chứ?
- Ba mẹ anh vẫn khỏe. Anh đang làm việc ở công ty của ba, vào cuối tuần thì anh theo chân mấy người bạn trong câu lạc bộ nhiếp ảnh đi chụp ảnh ở nhiều nơi. Đây là ảnh anh mới chụp nè, em coi đi!
Huyền vô cùng thích thú, cô khen:
- Ảnh anh chụp đẹp quá! Em chúc mừng vì anh đã đến được với niềm đam mê của mình!
- Cuộc sống của em có tốt không? Anh nghe nói là em đã kết hôn với anh ta?
Huyền không ngần ngại nói về gia đình nhỏ ấm áp của cô:
- Hai vợ chồng em rất hạnh phúc, anh Lộc rất yêu em và con, ảnh vừa học năm cuối vừa làm quản lý trong một nhà hàng, còn em thì ở nhà trông bé Bo cùng với ông bà ngoại của nó. Tháng sau em đi học lại rồi. Làm một người mẹ trẻ bao giờ cũng khó khăn. Bé Bo đáng yêu lắm, để bữa nào em mời anh sang nhà em để anh biết mặt nó.
Nghĩa rất vui vì Huyền đã có cuộc sống ổn định. Nhớ lại chuyện xưa, anh vẫn còn áy náy:
- Hồi đó, có phải ba mẹ anh đã rất nặng lời với em đúng không?
Huyền mỉm cười nhẹ nhàng, cô không còn vướng bận những gì đã qua nữa:
- Em hiểu cô chú mà, tâm lý của ba mẹ nào cũng vậy thôi. Làm sao em dám giận cô chú được. Cô chú đã giúp đỡ em rất nhiều trong thời gian em bế tắc. Em sẽ không bao giờ quên ơn anh và cô chú đâu. Chúng ta sẽ mãi là bạn tốt của nhau anh nhé!
Trong giai điệu du dương của nhạc không lời, những điều chưa thể nói năm xưa được cả hai giãi tỏ hết. Nghĩa thấy được nét thanh thản trên gương mặt Huyền. Nụ cười của cô đã nói cho anh biết điều đó.
Phút chốc, tới giờ Huyền có việc gia đình phải đi trước. Nghĩa tiễn Huyền ra ngoài cửa quán. Huyền nói lời tạm biệt Nghĩa khi bạn cô đến đón. Nghĩa lặng lẽ nhìn theo, hình ảnh của Huyền cứ thế xa dần trong tầm mắt anh. Chợt nhớ còn ly cà phê “nguội” chưa “giải quyết”, Nghĩa trở vào quán tiếp tục chìm trong tiếng nhạc và dùng chiếc máy ảnh ghi lại những khoảnh khắc mà anh tin là đẹp nhất xung quanh mình.
Những sự tình cờ vẫn luôn tồn tại trong cuộc sống này, dù ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần con người đặt chân tới. Có những lần gặp gỡ mà không ai biết trước được nó sẽ đem đến cho ta khoảnh khắc khó phai hay hụt hẫng lâu dài. Số phận tình cờ cho Nghĩa và Huyền gặp nhau, và rồi cũng chính số phận trả họ về lại nơi mà cả hai như chưa bắt đầu.
--- HẾT ---
01:27 SA 25/06/2018
Một nửa đi qua
Bh có tiếp bạn ơi? Hay quá
Dạo này mình bận quá giờ mới có thời gian, bạn đón xem tiếp nhé! :x
01:26 SA 25/06/2018
Một nửa đi qua
Huyền đứng lặng người, cô không thể nói thêm điều gì nữa. Cô xin lỗi vợ chồng ông Hùng, cố nuốt nước mắt vào trong rồi bỏ đi. Đến 5 giờ chiều, Nghĩa đi học về đem theo tin vui cho Huyền. Cảm thấy lạ khi giờ này Huyền không có ở nhà, Nghĩa liền gọi điện thoại cho Huyền nhưng không có tín hiệu. Ông Hùng mới nói:
- Con đừng gọi cho con bé Huyền nữa, ba mẹ đã đuổi nó ra khỏi nhà rồi
- Ba nói gì thế? Tại sao ba mẹ lại đuổi Huyền đi? Huyền đâu có làm chuyện gì cho ba mẹ phật lòng đâu! – Nghĩa sững sờ khi biết chuyện.
Ông Hùng vẫn chưa nguôi giận, ông lớn tiếng
- Con còn dám nói nữa hả! Tại sao con không cho ba mẹ biết con Huyền nó có thai, đã vậy con còn nói dối ba mẹ là con Huyền học chung trường với con nữa! Ngày con dắt nó về nhà, có phải là con chỉ mới quen nó đúng không?
Nghĩa không biết tại sao ba mẹ anh lại biết chuyện này. Đầu anh như muốn nổ tung ra
- Nhưng có chuyện gì thì ba mẹ cũng phải để sáng mai rồi tính chứ. Bây giờ sắp tối rồi, Huyền lang thang ngoài đường như vậy rất nguy hiểm! Đâu phải ai chưa chồng có thai cũng đều không đàng hoàng đâu ba mẹ.
- Một đứa con gái hư hỏng như vậy mà con còn bênh vực nữa à! Lỡ nó vô gia đình mình với mục đích không tốt thì sao? Nếu con không coi ba mẹ ra gì thì đi theo nó luôn đi, đừng quay về căn nhà này nữa!
Không giữ được bình tĩnh, Nghĩa nói hết những điều chất chứa trong lòng suốt bao năm nay.
01:47 SA 21/06/2018
t
thienhuong0606
Chuyên gia
8.2k
Điểm
·
57
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Chị có biết anh ta là ai không vậy? Người gì đâu mà cứ như sát thủ, lúc nào cũng che kín mặt. Không đội nón thì cũng đeo khẩu trang. Em chả có cảm tình chút nào!
Gì chứ nắm bắt thông tin là “nghề tay trái” của Thi. Chị vừa dọn dẹp bàn ghế vừa mỉm cười trả lời Quỳnh:
Cậu ta tên Trần Minh Khang, là nghệ sĩ vĩ cầm đường phố đó em. Chàng trai này thường cùng nhóm bạn biểu diễn nhạc hòa tấu trước mấy trung tâm ca nhạc và nhà hát. Chị đã có dịp xem cậu ta kéo đàn, rất hay đó nha!
Vốn chẳng ưa chàng nhạc công bí ẩn này từ lâu, Quỳnh chu miệng nói:
Mà em thấy anh ta chẳng có giao lưu với ai trong khu phố hết. Anh ta bị câm hả chị?
Thi cười khinh khích trước phán đoán sai bét của Quỳnh. Chị lý giải ngay:
Em nói trật lất rồi! Cậu ta không có bị câm, chẳng qua là cậu ta là người sống khép kín thôi. Nghệ sĩ mà, khác người lắm! Theo chị nghĩ có thể vì cậu ta mặc cảm vết bỏng trên gương mặt nên không muốn tiếp xúc với mọi người thôi.
Biết được sự thật này, Quỳnh kinh ngạc thốt lên:
Hả, hóa ra anh ta bị bỏng ở mặt! Chắc mặt anh ta nhìn ớn lạnh lắm hả chị?
Ừ, Khang bị bỏng nặng, sẹo sâu hết nửa gương mặt. Nghĩ cũng tội cho cậu ấy!
Chỗ Khang thuê ở đối diện nhà Quỳnh. Ngày nào đi làm về, Khang đều đứng trước cửa nhà kéo đàn rất lâu. Tiếng đàn réo rắt của anh thu hút sự chú ý của đông đảo người dân trong khu phố bởi giai điệu nhẹ nhàng, cổ điển như ẩn giấu một tình cảm chân thành dành cho người mình yêu. Nhưng điều gì cũng có ngoại lệ của nó. Quỳnh có lẽ là người duy nhất không ngó ngàng gì tới bản nhạc của chàng nghệ sĩ. Mỗi lần nghe tiếng đàn của Khang, Quỳnh đều bịt tai lại. Cô phát ngán vì Khang lúc nào cũng chơi đúng bài Secrets of my heart mà cô đã thuộc nằm lòng.
Quỳnh đóng chặt cửa sổ để khỏi bị âm thanh kia làm phiền. Rồi Quỳnh chợt nhớ đến người bạn thân cô quen trên Facebook. Cô hí hửng ngồi vào bàn vi tính, mở mạng lên để xem anh bạn này có trực tuyến không. Anh bạn của Quỳnh cũng là một nghệ sĩ chơi đàn vĩ cầm, và anh để tên tiếng Anh trong trang cá nhân của mình là Steve James.
Khoảng 3 tháng trước, Steve chủ động gởi lời mời kết bạn đến Quỳnh. Ban đầu, Quỳnh định từ chối yêu cầu này, nhưng sau khi lướt sơ qua thông tin cùng những hình ảnh Steve đăng, Quỳnh bị cuốn hút bởi vẻ điển trai, mái tóc lãng tử của anh chàng, quan trọng hơn là Steve cũng làm nghệ thuật và có rất nhiều kiến thức trong cuộc sống lẫn nghề nghiệp.
Những dòng tin nhắn qua lại giữa họ ngày càng nhiều hơn sau thời gian đầu còn ngượng ngùng. Kể từ ngày biết Steve, Quỳnh luôn tận dụng từng phút giây ít ỏi ở nhà để nhắn tin với anh. Steve chia sẻ cho Quỳnh vô vàn điều thú vị về công việc và tình cảm. Anh vô cùng tâm lý, thấu hiểu được những trăn trở của Quỳnh mỗi khi cô đi casting thất bại. Lúc Quỳnh rơi vào hố sâu của gục ngã, Steve luôn dùng lời lẽ nhẹ nhàng để an ủi và khích lệ sức mạnh tinh thần cô. Steve nói rằng anh tin là một ngày không xa Quỳnh sẽ trở thành nữ diễn viên được khán giả ái mộ. Chính niềm tin đó đã thổi ngọn lửa cháy bỏng vào trái tim Quỳnh, cho cô thêm động lực trên con đường theo đuổi đam mê.
Như hương vị ngọt ngào của viên kẹo được đong đầy theo ngày tháng, những ấn tượng nhỏ của Quỳnh về Steve dần được thay thế bằng một tình yêu trong sáng mà Quỳnh chưa dám thổ lộ. Cô vẫn giả vờ xem Steve như người bạn tri kỷ qua “thế giới ảo”, nhưng trong thâm tâm thì rất muốn tìm hiểu cụ thể hơn về anh ở đời thực. Vì thế, Quỳnh quyết định lấy hết can đảm của người con gái hiện đại hẹn Steve đi xem phim. Steve có phần bất ngờ trước lời mời đột ngột này. Anh khéo léo từ chối với lý do bận rộn công việc, và chỉ muốn cả hai làm bạn trên mạng thôi. Điều này làm Quỳnh khó chịu vì cô không chấp nhận được chuyện cứ mãi nhắn tin thế này, cô mong ước được nhìn thấy Steve bên ngoài để mối quan hệ giữa hai người tiến triển lên mức độ cao hơn. Giận dỗi sự cố chấp của Steve, Quỳnh tắt máy tính và thay đồ để đến sân khấu tập kịch.
Ngày hôm sau, Quỳnh không có lịch diễn ở sân khấu. Cô ngủ nướng trên giường ngon lành bù lại cho những ngày mệt mỏi vừa qua. Đang ngon giấc thì điện thoại Quỳnh reo liên hồi, cô ngồi dậy, đờ đẫn nghe máy. Vị đạo diễn bữa trước gọi báo cho Quỳnh là buổi casting sẽ tổ chức thêm lần nữa để bổ sung một vai diễn phát sinh trong kịch bản. Nghe xong tin, Quỳnh mừng rỡ nhảy tung người trên giường. Cô nhanh lẹ sửa soạn quần áo, hâm lại đồ ăn sáng ăn lót bụng rồi đón taxi đến hãng phim. Rút kinh nghiệm xương máu, Quỳnh không tự đi xe máy nữa để tránh sự cố bất ngờ.