Bởi ra đời rồi mới biết gia đình là quý nhất :(
tiếp nhanh đi bạn ơi, đang xem giữa chừng mất hứng quá
Alo! Bé hả? Mẹ nghe này – Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.
Ngước nhìn trần nhà, nuốt nước mắt vào trong thật sâu, nó cố gắng từng chút:
Dạ, con nghe…
Sao mấy ngày rồi không gọi điện về nhà con? Có “chiện” gì không con?
Không mẹ ạ!
Sao giọng buồn “dzậy” con?
Chẳng cố gắng hơn được nữa, chẳng thể nói được câu gì thêm, nó òa khóc. Nghe tiếng nó khóc, mẹ nó hoảng hốt:
Sao “dzậy” con? Sao có “chiện” gì nói mẹ nghe? Đừng khóc nữa….
Mẹ nó nói nhiều lắm, nó chẳng thể nhớ được, nó chỉ biết mẹ nó đang rất lo lắng cho nó. Tiếng khóc của nó được chầm chậm nén lại khi đầu dây bên kia vang lên:
Ông Hồng ơi! Ra đây với “tui” coi
Ông Hồng – Ba nó – Người nổi tiếng với phương châm dạy con: “Sắt nung còn chảy nói chi người nha con” . Nhờ cái phương châm sắt đá ấy mà kiềm hãm được sự nổi loạn của nó ở độ tuổi dậy thì để nó có thể trưởng thành tốt và học hành đến nơi đến chốn như bây giờ. Nhưng cũng là người cha có một trái tim tràn tình yêu thương với con cái, người đã ôm đầu nó khóc cả đêm, dặn dò đủ điều trước ngày nó rời mảnh đất miền Trung vào Nam học tập.
Như một con mèo con tội nghiệp, nó nhẹ nhàng kể với mẹ nó, với ba nó về nỗi bất hạnh mà nó đang phải trải qua. Câu chuyện, cảm xúc, thắc mắc và hướng giải quyết đều được ba mẹ nó lắng nghe và chia sẻ. Chỉ khi cái bụng réo lên và nó không còn sức kể nữa, câu chuyện nhờ vậy mới kết thúc. Nhưng sâu trong nó, nỗi buồn vẫn còn đó, trong căn phòng trọ vẫn còn vang giai điệu buồn của những bài hát dành cho kẻ thất tình.