Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Cái kết của người vợ ngoan
Có một khoảng trống chưa thể lấp đầy giữa thời gian trước đây và những ngày giờ hiện tại... Nàng vẫn thấy mình sao mà chơi vơi đến thế! Những cuộc gặp mặt, hẹn hò, nay không còn nhiều ý nghĩa nữa... Đêm ngủ vật vờ, nhiều mộng mị... Sáng ra tỉnh giấc, thấy mình như một cái máy, khoác áo vào, lên xe, đi làm việc mà không rõ mình đang làm gì... Lại cứ như một cái bóng! Giá mà được làm cái bóng của ai khác còn đỡ hơn là làm cái bóng của chính mình! Mi, người chị thân thiết, vẫn ở bên cạnh nàng, chăm sóc cho nàng, xem nàng như đứa bé con, tuổi ngoài 30 rồi mà chẳng làm gì nên thân cả. Đi đâu, làm gì nàng cũng phải ở cùng chị, bên chị. Cả hai bé gái, con Mi và con của nàng, đều do một tay chị lo hết. Những cuộc tình vội vàng trôi qua, tan đi, chẳng để lại gì...
11:45 SA 12/11/2016
Cái kết của người vợ ngoan
Đó không thực sự là một buổi xem mắt! Cuộc gặp ấy không diễn ra giống như phim, như truyện... Nắm tay bé con đứng trước Lam, nàng hiện ra là một bà mẹ đơn thân có con nhỏ, rồi nhanh chóng sau đó, trong mắt Lam, người đàn ông gần 50 tuổi ấy, nàng lại như cô gái trẻ vụng về, lóng ngóng. "Mình ở đây làm gì chứ?", nàng nhủ thầm trong đầu. Thế nhưng, sau đó, Lam đã giúp nàng lấy lại dần sự thoải mái và tự tin. Từ sau hôm ấy, nàng có thêm một tình bạn mới...
04:43 SA 27/06/2016
Cái kết của người vợ ngoan
Nàng không còn là cô thiếu nữ rụt rè ngày xưa khi lần đầu nắm tay, hò hẹn. Nàng cũng không còn là người mơ mộng chuyện yêu đương như cái thuở lúc mới gặp Sơn, người chồng của nàng. Nàng cũng từng trải qua bao nhiêu thăng trầm, cả những chuyện do nàng lựa chọn lẫn không do nàng lựa chọn.
Thế nhưng, sáng hôm đó nàng vẫn cảm thấy hồi hộp lạ lùng. Mẹ và chị chọn cho nàng một bộ cánh mới, với lời khuyên "Nên chuẩn bị để nhìn sao cho được mắt con à!". Vâng, dẫu sao cũng phải như thế rồi. Mẹ nhỉ? Chị nhỉ?
- "Mẹ ạ! Con sẽ dẫn theo bé con nữa ạ!"
- "Sao lại thế? Cứ để bé ở nhà. Mẹ và chị giúp việc sẽ trông bé cho con. Con và chị cứ đi đi!"
- "Dạ không ạ! Anh ấy cần biết về bé ngay khi gặp con buổi đầu tiên... Có chị con đi cùng, chị sẽ trông bé giúp con ạ!"
Mẹ nhìn nàng một lát rồi cũng gật đầu đồng ý. Thế là bé con và chị cũng chuẩn bị rộn rã để cùng đi với nàng. Trong chiếc đầm liền toàn một màu trắng, nàng trông rạng rỡ trở lại sau nhiều ngày sống lặng lẽ, khép kín. Chị giúp đeo lại vào cổ chân trái của nàng chiếc lắc bạc ngày nào. Nắm tay bé con bước đi ra xe, nàng thầm nghĩ "Cũng là một ngày mới trong đời như bao lần khác. Hãy đón nhận nó một cách an nhiên, tự tại... Không trông đợi gì nhiều, cũng không né tránh điều gì cả..."
07:03 SA 04/06/2016
Cái kết của người vợ ngoan
Mẹ và chị, ai cũng muốn nàng được hạnh phúc. Cả hai đều tỏ ra rất nhiệt tình, sốt sắng khi hay tin về đề nghị của Hương. Sự hiện diện cùng lúc và nhanh chóng của cả hai người đã cho thấy điều này. Tuy nhiên, khi Mẹ và Linh loay hoay chuẩn bị bữa trưa mang đến tận phòng làm việc ở lầu trên thì Mi kéo nàng ra góc riêng để chị em cùng tâm sự.
- "Nhỏ iu à!", Mi vừa nói vừa lầy ngón tay kéo mấy sợi tóc lòa xòa trên trán nàng, "vậy là em sắp sửa xa chị hẳn rồi phải không?"
- "Ồ, không đâu! Em đâu đã có suy tính gì về chuyện này! Chị đừng nghĩ xa xôi như vậy!"
- "Uhm! Chị chỉ lo là em lại để lỡ những cơ hội nếu nó đến. Hay là... em cứ thử gặp mặt và hẹn hò với anh ấy..."
- "Em... chưa biết nữa!"
Mi nhẹ nhàng khuyến khích nàng, dùng những lời dỗ ngọt cùng những lý lẽ để nàng yên tâm khi suy nghĩ về hạnh phúc và tương lai của nàng.
- "Nếu e ngại, chị có thể đi cùng em trong buổi đầu gặp mặt nhé?"
- "Ồ, có nên vậy không ạ?"
- "Chị chỉ giúp một chút thôi. Phần còn lại là tùy em chứ! Na à, đừng kể lể nhiều! Hãy cứ xem như em đang có một cuộc sống mới sắp mở ra trước mắt! Nếu là chị, chị cũng sẽ làm như vậy thôi..."
- "Chị... nghĩa là... em cứ để mặc mọi chuyện cho may rủi phải không? Và... để quá khứ cứ trôi đi thôi chứ không đề cập trở lại nữa ạ?"
- "Uhm! Chị nghĩ thế sẽ tốt cho em hơn... Người đàn ông kia tuổi cũng lớn hơn em nhiều. Anh ta nếu là người cởi mở, rộng lượng, thì sẽ không chấp nê và soi mói vào chuyện quá khứ của em đâu. Hương đã có chân tình như thế, cô Phương lại đang ngầm giúp cho em... nên chị nghĩ không ai trong hai người này lại không muốn giúp em."
- "Vâng... Em hiểu ý chị rồi. Em chỉ băn khoăn về việc của bé con..."
Có tiếng Mẹ gọi hai chị em nàng. Rồi cả ba người ngồi vào bàn dùng bữa trưa. Câu chuyện của nàng có dịp được nói đến kỹ hơn, chi tiết hơn. Tuy thế, chỉ Mẹ và chị là góp ý, còn nàng thì chỉ mỉm cười, lắng nghe, và thỉnh thoảng thì gật đầu đồng ý với hai người.
Thế đấy! Hai ngày sau, được chị thu xếp thời gian để đi cùng, nàng đến gặp Lam, trong một quán trà. Chưa bao giờ nàng có tâm trạng hồi hộp lạ thường như thế. Không giống lần đầu hẹn hò với Sơn trước đây. Cũng không giống bất cứ lần giao du nào mà nàng từng trải qua...
- "
10:38 SA 02/06/2016
Cái kết của người vợ ngoan
Đoan nhẹ nhàng quàng cánh tay quanh đôi vai nàng, ghé miệng gần tai nàng nói nhỏ nhẹ:
- "Em tin là chị vẫn có thể yêu và được yêu. Chúa ban cho chúng ta tình yêu và khả năng để yêu thương. Chị cứ để mọi chuyện xảy ra tự nhiên và hãy cho mình một cơ hội đi ạ! Nếu gặp người có lòng và lại có duyên, biết đâu chị sẽ có tương lai tốt đẹp..."
- "Thật vậy sao, soeur? Em chỉ ngại khi anh ấy biết thân phận của em thì tội nghiệp anh ấy..."
- "Em thông cảm với chị thật nhiều! Biết nói gì với chị đây nhỉ... Em chỉ biết tin tưởng, hy vọng và cầu nguyện cho chị thôi..."
Nàng cảm ơn sự nâng đỡ, vỗ về của Đoan. Sáng hôm ấy, Đoan không để nàng làm việc gì nhiều mà chỉ giúp cô ghi chép sổ sách một chút rồi sau đó dẫn nàng sang khu nhà nguyện. Rồi thật bất ngờ, khi nàng định bước vào trong làm lễ và cầu nguyện thì đã nhìn thấy Mẹ đã từ trong bước ra.
- "Con chào Mẹ! Mẹ đến hồi nào sao không báo trước ạ?"
- "Uhm! Mẹ muốn cho con bất ngờ mà", Mẹ cười nhìn nàng, "Vào lễ xong, ta về nhà sớm nhé. Mẹ tính nói chuyện với con..."
- "Dạ, Mẹ!"
Xe Mẹ đã chuẩn bị sẵn và nàng theo mẹ trở về sớm hơn mọi khi. Trên xe, Mẹ nói Mẹ đã nghe đề nghị của Hương. Mẹ muốn hẹn cả chị Mi của nàng cùng đến rồi bàn chuyện ấy với nàng luôn thể. Nàng trố mắt nhìn Mẹ. Ôi, thông tin đi nhanh thật vậy sao!
- "Chị con cũng đến trưa nay hở Mẹ?"
- "Uhm! Mẹ cũng chuẩn bị thức ăn sẵn, trưa cả nhà cùng dùng cơm, con nhé!"
- "Vâng ạ! Nhưng... con chưa biết mình phải thế nào Mẹ ạ!"
- "Có gì đâu con... Mẹ nghĩ là Mẹ sẽ không thúc ép gì con cả. Mẹ chỉ thấy đây là cơ hội cho con nên muốn con suy nghĩ kỹ..."
- "Và Mẹ... có mời người ấy trưa nay không ạ?"
- "Dĩ nhiên là không. Mẹ đợi ý con ra sao đã chứ..."
Nàng thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng Mẹ chuẩn bị thay cho nàng đủ chuyện như Mẹ đã từng trước đây.
- "Mẹ cho con thời gian Mẹ nhé!"
Khi về đến cửa hiệu, Mi đã có mặt tại đó trước rồi. Sau một cái nựng cằm là một cái hôn phớt nhẹ của chị trên má nàng. Chị em ôm nhau với chút mừng mừng trong lòng mà không nói nhau tiếng nào...
03:04 SA 01/06/2016
thytrang82
Chuyên gia
8.7k
Điểm
·
27
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Thế nhưng, sáng hôm đó nàng vẫn cảm thấy hồi hộp lạ lùng. Mẹ và chị chọn cho nàng một bộ cánh mới, với lời khuyên "Nên chuẩn bị để nhìn sao cho được mắt con à!". Vâng, dẫu sao cũng phải như thế rồi. Mẹ nhỉ? Chị nhỉ?
- "Mẹ ạ! Con sẽ dẫn theo bé con nữa ạ!"
- "Sao lại thế? Cứ để bé ở nhà. Mẹ và chị giúp việc sẽ trông bé cho con. Con và chị cứ đi đi!"
- "Dạ không ạ! Anh ấy cần biết về bé ngay khi gặp con buổi đầu tiên... Có chị con đi cùng, chị sẽ trông bé giúp con ạ!"
Mẹ nhìn nàng một lát rồi cũng gật đầu đồng ý. Thế là bé con và chị cũng chuẩn bị rộn rã để cùng đi với nàng. Trong chiếc đầm liền toàn một màu trắng, nàng trông rạng rỡ trở lại sau nhiều ngày sống lặng lẽ, khép kín. Chị giúp đeo lại vào cổ chân trái của nàng chiếc lắc bạc ngày nào. Nắm tay bé con bước đi ra xe, nàng thầm nghĩ "Cũng là một ngày mới trong đời như bao lần khác. Hãy đón nhận nó một cách an nhiên, tự tại... Không trông đợi gì nhiều, cũng không né tránh điều gì cả..."
- "Nhỏ iu à!", Mi vừa nói vừa lầy ngón tay kéo mấy sợi tóc lòa xòa trên trán nàng, "vậy là em sắp sửa xa chị hẳn rồi phải không?"
- "Ồ, không đâu! Em đâu đã có suy tính gì về chuyện này! Chị đừng nghĩ xa xôi như vậy!"
- "Uhm! Chị chỉ lo là em lại để lỡ những cơ hội nếu nó đến. Hay là... em cứ thử gặp mặt và hẹn hò với anh ấy..."
- "Em... chưa biết nữa!"
Mi nhẹ nhàng khuyến khích nàng, dùng những lời dỗ ngọt cùng những lý lẽ để nàng yên tâm khi suy nghĩ về hạnh phúc và tương lai của nàng.
- "Nếu e ngại, chị có thể đi cùng em trong buổi đầu gặp mặt nhé?"
- "Ồ, có nên vậy không ạ?"
- "Chị chỉ giúp một chút thôi. Phần còn lại là tùy em chứ! Na à, đừng kể lể nhiều! Hãy cứ xem như em đang có một cuộc sống mới sắp mở ra trước mắt! Nếu là chị, chị cũng sẽ làm như vậy thôi..."
- "Chị... nghĩa là... em cứ để mặc mọi chuyện cho may rủi phải không? Và... để quá khứ cứ trôi đi thôi chứ không đề cập trở lại nữa ạ?"
- "Uhm! Chị nghĩ thế sẽ tốt cho em hơn... Người đàn ông kia tuổi cũng lớn hơn em nhiều. Anh ta nếu là người cởi mở, rộng lượng, thì sẽ không chấp nê và soi mói vào chuyện quá khứ của em đâu. Hương đã có chân tình như thế, cô Phương lại đang ngầm giúp cho em... nên chị nghĩ không ai trong hai người này lại không muốn giúp em."
- "Vâng... Em hiểu ý chị rồi. Em chỉ băn khoăn về việc của bé con..."
Có tiếng Mẹ gọi hai chị em nàng. Rồi cả ba người ngồi vào bàn dùng bữa trưa. Câu chuyện của nàng có dịp được nói đến kỹ hơn, chi tiết hơn. Tuy thế, chỉ Mẹ và chị là góp ý, còn nàng thì chỉ mỉm cười, lắng nghe, và thỉnh thoảng thì gật đầu đồng ý với hai người.
Thế đấy! Hai ngày sau, được chị thu xếp thời gian để đi cùng, nàng đến gặp Lam, trong một quán trà. Chưa bao giờ nàng có tâm trạng hồi hộp lạ thường như thế. Không giống lần đầu hẹn hò với Sơn trước đây. Cũng không giống bất cứ lần giao du nào mà nàng từng trải qua...
- "
- "Em tin là chị vẫn có thể yêu và được yêu. Chúa ban cho chúng ta tình yêu và khả năng để yêu thương. Chị cứ để mọi chuyện xảy ra tự nhiên và hãy cho mình một cơ hội đi ạ! Nếu gặp người có lòng và lại có duyên, biết đâu chị sẽ có tương lai tốt đẹp..."
- "Thật vậy sao, soeur? Em chỉ ngại khi anh ấy biết thân phận của em thì tội nghiệp anh ấy..."
- "Em thông cảm với chị thật nhiều! Biết nói gì với chị đây nhỉ... Em chỉ biết tin tưởng, hy vọng và cầu nguyện cho chị thôi..."
Nàng cảm ơn sự nâng đỡ, vỗ về của Đoan. Sáng hôm ấy, Đoan không để nàng làm việc gì nhiều mà chỉ giúp cô ghi chép sổ sách một chút rồi sau đó dẫn nàng sang khu nhà nguyện. Rồi thật bất ngờ, khi nàng định bước vào trong làm lễ và cầu nguyện thì đã nhìn thấy Mẹ đã từ trong bước ra.
- "Con chào Mẹ! Mẹ đến hồi nào sao không báo trước ạ?"
- "Uhm! Mẹ muốn cho con bất ngờ mà", Mẹ cười nhìn nàng, "Vào lễ xong, ta về nhà sớm nhé. Mẹ tính nói chuyện với con..."
- "Dạ, Mẹ!"
Xe Mẹ đã chuẩn bị sẵn và nàng theo mẹ trở về sớm hơn mọi khi. Trên xe, Mẹ nói Mẹ đã nghe đề nghị của Hương. Mẹ muốn hẹn cả chị Mi của nàng cùng đến rồi bàn chuyện ấy với nàng luôn thể. Nàng trố mắt nhìn Mẹ. Ôi, thông tin đi nhanh thật vậy sao!
- "Chị con cũng đến trưa nay hở Mẹ?"
- "Uhm! Mẹ cũng chuẩn bị thức ăn sẵn, trưa cả nhà cùng dùng cơm, con nhé!"
- "Vâng ạ! Nhưng... con chưa biết mình phải thế nào Mẹ ạ!"
- "Có gì đâu con... Mẹ nghĩ là Mẹ sẽ không thúc ép gì con cả. Mẹ chỉ thấy đây là cơ hội cho con nên muốn con suy nghĩ kỹ..."
- "Và Mẹ... có mời người ấy trưa nay không ạ?"
- "Dĩ nhiên là không. Mẹ đợi ý con ra sao đã chứ..."
Nàng thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng Mẹ chuẩn bị thay cho nàng đủ chuyện như Mẹ đã từng trước đây.
- "Mẹ cho con thời gian Mẹ nhé!"
Khi về đến cửa hiệu, Mi đã có mặt tại đó trước rồi. Sau một cái nựng cằm là một cái hôn phớt nhẹ của chị trên má nàng. Chị em ôm nhau với chút mừng mừng trong lòng mà không nói nhau tiếng nào...