@ meolunhamchoi: Tớ chẳng áp đặt "cảm giác" HP của tớ gì cả, chỉ vì tớ thấy chị ấy nói như vậy và tớ thấy đồng cảm với ý kiến đó của chị ta thôi. Có thể chồng chị ấy đào hoa, thích tán tỉnh lung tung, nhưng chị ấy là vợ, chị ấy hiểu rất rõ về chồng mình, và tình yêu mà chị ấy dành cho chồng lớn đến mức thà chị ấy thỉnh thoảng bị đau bởi cái tình trăng hoa của chồng, nhưng bù lại chị ấy vẫn được sống bên cạnh và chăm sóc người đàn ông mà chị ấy yêu, còn hơn là có một ông chồng chung thủy nhưng chẳng mang lại cho chị ấy cảm giác yêu đương. Tớ đọc lời chị ấy và hiểu ý chị ấy như thế đấy.Tớ thực sự không cổ súy cho đàn ông đi gái gú, NT nhưng đối với mỗi sự việc cụ thể, ta nên có cái nhìn thoáng, có sự đánh giá và có cả một tấm lòng bao dung, thì vấn đề sẽ khác đi.:)
Các mẹ may mắn thật!Còn mình bước vào tuổi 40 với bao biến động, xáo trộn, thay đổi, làm lại ... Nhưng mình happy!
Ôi không đâu con gái xinh đẹp bé bỏng của mẹ! Mẹ rất vui vì con là học sinh duy nhất của lớp được chọn đi thi đấy chứ. Anh hai ở tuổi của con cũng đâu đã được như con bây giờ đâu chứ! Con biết con có một thứ vũ khí lợi hại mà mẹ tin chắc cho dù nhiều năm nữa anh hai có cố gắng bao nhiêu cũng không có gì so sánh được với con, đó là âm nhạc đấy thôi. Ngay từ khi con 5 tuổi con đã được lên sân khấu đàn Organ cho cả nhóm lớp lá của con hát muá bài “Tạm biệt búp bê thân yêu” nhân ngày bế giảng năm cuối cùng trường mầm non của con. Mẹ nhớ lúc ấy mẹ đã chủ động sắp xếp tiết mục này cùng với cô Như chủ nhiệm của con và cô Xuân dạy đàn cho con. Con lên sân khấu xinh như một công chúa trong chuyện cổ tích với chiếc áo đầm nhung đen mà cô Thủy bên Anh gửi về tặng. Con đàn rất chuẩn xác, chẳng mắc lỗi nào dù con gái của mẹ là cô bé nhút nhát đến tội nghiệp. Lúc đấy xung quanh phụ huynh nhìn mẹ rất nhiều và có lẽ ai cũng nhìn thấy mắt mẹ long lanh vì những giọt nước mắt hạnh phúc!
Hôm mẹ đưa con đi thi anh văn con rất run, con mất tập trung và liên tục hỏi mẹ nếu con thi không đạt thì sao. Mẹ cười và động viên con vì với mẹ kết quả ấy không quan trọng bằng tinh thần con bước vào cuộc thi. Mẹ muốn con gái mẹ mạnh dạn hơn, tự tin hơn trước mọi người. Mẹ tranh thủ thời gian nhắc nhở thêm cho con cách thi trắc nghiệm với áp lực thời gian mà con chưa có kinh nghiệm. Con thi xong rất vui vẻ, con nói con làm được một trăm mười mấy câu con không nhớ chính xác. Tình hình chung các bạn thi cùng cũng chỉ làm dưới 100 câu thôi, có bạn còn không làm được câu nào đúng và bị điểm âm. Con làm được như vậy cũng đã làm mẹ hài lòng rồi con gái à. Dù kết quả thế nào con gái cũng đã tặng mẹ những bông hoa tươi thắm nhất rồi, mẹ rất hạnh phúc.
Tối qua, lâu lắm rồi mẹ mới lại bắt con tập đàn. Mẹ biết con có khiếu âm nhạc từ lúc khoảng 3 tuổi đấy. Lúc đó con chưa biết đọc chữ nhưng con hát karaoke không sai 1 nhịp nào và khi người lớn được nghe ai cũng ngạc nhiên. Con 5 tuổi mẹ cho con đến cô Xuân ở Hố bơi Làng Hoa học đàn. Lần đầu tiên cô dạy con ráp nhạc cô đã khen rất nhiều, cô nói với mẹ rằng: em dạy nhiều bé nhưng chưa thấy bé nào nắm âm và nhịp tốt như Hạnh Nguyên của chị. Từ đó mẹ quyết định sẽ cho con theo học đàn như một ước mơ về định hướng nghề nghiệp tương lai cho con.
Một thời gian con học với cô Xuân bỗng nhiên con xin mẹ cho con nghỉ học, con nói con chán không muốn học nữa. Ừ thì con không muốn thì mẹ cũng tạm cho con nghỉ học vậy vì mẹ rất hiểu và thương con. Mẹ không thể ép con học cái mà con không thích, đặc biệt là môn học nghệ thuật và ngoại ngữ. Mẹ cho con nghỉ như một cách để con tạm thư giãn và quên đi cái chán. Chỉ 2 tháng sau mẹ lại mon men hỏi con nguyên nhân vì sao con chán học đàn ở cô Xuân. Lúc đấy con đã nói rất ngây ngô rằng tại cô khó tính và hay la, cô khô khan quá! Con yêu à, lúc đấy mẹ nghe con nói mà mẹ vui quá, vui như khám phá ra đảo vàng vậy. Mẹ không ngờ con có sự nhạy cảm rất hay và nói lên được cảm nghĩ của mình dù con còn rất bé. Quả thật nhìn cô Xuân không phù hợp lắm với việc dạy và chơi đàn, mẹ nhìn cô đã có suy nghĩ đó mà không muốn tin chắc đó là sự thật nên mẹ vẫn cho con vào học vì quan hệ quen biết.
Thế là mẹ bắt đầu một hành trình mới để thuyết phục con quay lại học đàn. Mẹ hứa sẽ tìm 1 giáo viên khác không khó tính, không khô khan và sẽ vui vẻ với con. Mẹ đã tìm được Thầy Tuấn để cho con vào học. Con học được 1 thời gian ngắn con lại nói con không thích tiếng Ogan vì nó không hay như tiếng đàn Piano! Con lại cho mẹ thêm niềm hy vọng rằng con sẽ đi sâu hơn vào âm nhạc đấy. Mẹ xin thầy cho con học đàn Piano như con mong muốn. Con đã học rất thoải mái đến tận bây giờ là gần 3 năm con nhỉ?
Mẹ cũng có 1 giấc mơ đẹp với con như với anh hai vậy. Mẹ muốn sau này con sẽ sống được với cây đàn piano nhẹ nhàng, khoang thai. Nếu con thành nghệ nhân mẹ sẽ là khán giả trung thành và trung thực nhất với con, nếu con là cô giáo mẹ sẽ là học viên đầu tiên và lâu năm…Mẹ chỉ mong ước sao con hạnh phúc với những gì con có thể đeo đuổi và yêu thích nó.
Những ngày tới đây mẹ lại phải lần mò tìm cho con một thầy giáo dạy đàn piano khác vì mẹ nghĩ để con phát triển con cần phải có thầy giỏi và có môi trường thi đua. Hành trình của mẹ và con gái còn rất dài đấy, chúng ta cùng cố gắng con nhé.