Thịnh hành
Cộng đồng
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Đăng nhập
Tạo tài khoản
Đăng nhập qua Facebook
Đăng nhập qua Google
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Chuyện tình Singapore
Anh đưa tôi về, anh muốn biết địa chỉ tôi ở đâu, xe buýt đã hết chuyến từ lâu, chúng tôi đành bắt taxi về. Trên xe, anh nắm chặt tay tôi không rời. Anh sợ tôi biến mất hay anh sợ người có tên trong danh bạ điện thoại kia sẽ đưa tôi đi mất?
Xe dừng trước cửa nhà, tôi đã thấy bóng dáng lừng lững của Scopior ở phía trước…
Hai con đực dường như ngửi thấy mùi tình địch, đều giương móng vuốt để hù dọa đối thủ. Tôi vừa bước chân xuống, Scopior đã lao đến kéo tay tôi xổ ra một tràng:
-Em đi đâu mà để tôi gọi, nhắn tin cả buổi tối. Em nói sẽ về nhà sớm mà tôi chờ suốt hai tiếng ở đây không thấy em về?
Tôi uể oải đáp trả:
-Em gặp bạn ở Việt Nam sang chơi, mải vui quá nên quên không nhắn tin cho anh.
- Bạn gì mà già thế?
( Giờ nghĩ lại tôi mới bật cười, dìm hàng nhau trong từng khoảnh khắc)
-Xin chào, tôi là Minh, bạn trai của Angel.
Tôi há hốc mồm, anh nhận là bạn trai tôi? hay chỉ là một đòn của con đực bảo vệ con mồi của mình trước đối thủ?
-Min? Là nhỏ í hả?
Tôi khóc nấc, Scopior là thế, châm chọc và khinh khỉnh. Anh bực tức vì lời giới thiệu đầy tính sở hữu kia, Scopior không thể nói thế, vì anh tôn trọng tôi và cũng bởi vì chúng tôi chưa bao giờ tiến xa hơn, dù chỉ là một cái ôm.
-Không, Minh là ánh sáng, cô ấy nói tôi là ánh sáng của cô ấy.
Tôi đã từng nói thế, tôi từng nói với anh, Minh là ánh sáng, vì mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều bị lóa mắt, lóa mắt đến mù rồi.
Tôi quay sang nói với Scopior, rõ ràng, từng chữ một:
-Anh ấy chỉ là bạn thôi, không phải bạn trai em. Anh yên tâm về đi. Mai em sẽ nhắn tin cho anh.
Minh, đây là Douglas ( tên thật của Scopior), anh ấy giúp đỡ em rất nhiều ở Singapore.
Khuôn mặt Scopior giãn ra, khuôn mặt của Minh chân mày nhíu lại. Tôi là thế, rõ ràng và thẳng thắn. Tôi chỉ nói sự thật và tôi không nỡ làm tổn thương Scopior, người đã giơ tay bảo vệ tôi trong lúc tôi tuyệt vọng nhất. Nhiều lúc tôi chợt nghĩ, lúc đấy anh đang ở đâu? Tại sao trong những lúc tôi cần anh nhất, anh không bao giờ xuất hiện? Hoặc mỗi lần anh xuất hiện, là một lần tôi rơi dần xuống vực thẳm.
-Cảm ơn Douglas đã chăm sóc cô ấy. Tôi rất biết ơn. Giờ tôi phải về.
Anh quay lưng lên xe taxi. Tôi biết rằng, việc phủ nhận vai trò của anh trước mặt Scopior đã khiến anh bị tổn thương lòng tự trọng. Đó không phải lỗi của tôi, chúng tôi luôn trong một-mối-quan-hệ-không-rõ-ràng…
Ngày hôm sau, mãi trưa anh mới nhắn tin đang đứng trước cửa nhà tôi. Chắc anh đã đưa gia đình ra sân bay về VN. Tôi không thể mở mắt trả lời tin nhắn của anh...vì tôi đang ốm sốt. Sau quá nhiều chuyện xảy ra, cơ thể tôi gục ngã trước sự cứng rắn của tinh thần. Anh lo lắng gọi điện liên tục, tới lần thứ 6 tôi mới thều thào:
-Anh ấn mã giống mã điện thoại, rồi lên tầng 5, phòng 501.
Tôi thật có tâm, đi thuê nhà rồi cũng chọn tầng 5, giống như tầng anh đã từng ở nhà tôi.
Thấy tôi nằm vật vờ trên giường, anh vội vàng đưa tôi đến bệnh viện
-Em không đi đâu, tốn tiền lắm, uống thuốc là khỏi
Có bạn trai là TGĐ, mà giờ nào tôi vẫn lo lắng cho ví tiền của mình!
Tôi nhất quyết không đi bệnh viện, anh đành ở lại chăm tôi. Chỗ tôi ở là một condominium có 3 phòng ngủ, 1 khách, 1 bêp, 2 vệ sinh. Tôi share cùng 1 bạn người Trung Quốc và 1 bạn người Philipin. Có mình tôi ốm nghỉ ở nhà, hai bạn kia đều lên lớp, đi làm thêm đến tối muộn mới về.
Anh đi siêu thị mua đồ về nấu cháo. Tôi vẫn luôn nhớ mùi vị món cháo đó, trong siêu thị FairPrice có bán tim gà, anh mua 1 hộp về nấu cháo tim gà với nấm, thêm hành, mùi. Trước đây anh từng đi du học Úc nên khả năng tự chăm sóc bản thân chắc cũng thuộc hàng cao thủ. Giờ ngón võ này mang ra đánh gục tôi không thương tiếc.
Ăn cháo, uống thuốc xong, tôi đỡ sốt. Anh quanh quẩn khám phá chỗ ở của tôi. Giá sách tôi đủ loại nước hoa...đàn ông >
Anh cầm điện thoại của tôi và reply nhanh chóng, tôi mò mẫm xem lại thì muốn ngất thêm vài lần nữa
-Scopior: Angle, em có nhà không, anh đưa em đi ăn trưa?
-Angel: Minh đến chăm sóc em rồi, anh không cần lo lắng!
Scopior gọi lại luôn, Minh nhấc máy:
-Angle đang tắm, vui lòng không gọi đến làm phiền.
Tôi không biết sau đoạn đối thoại này, có chiếc điện thoại oan uổng nào bị tan tành thân xác không! Ở tuổi U40, liệu người ta yêu thì có thủ đoạn hay trẻ trâu như thế không?
Tôi thiếp đi một lúc, tỉnh lại người vẫn sốt. Minh đưa tôi đi tắm để hạ nhiệt ( anh bảo đây là bài thuốc gia truyền, sau này tôi mới hiểu, là mưu đồ của anh, gia truyền gì ở đây!!!)
Anh xả nước nóng, cởi quần áo rồi bế tôi đặt vào bồn tắm. Người tôi sốt cả đêm nên đau ê ẩm. Mấy tháng trời ở Sing, tôi gầy đi nhiều vì ăn uống không hợp khẩu vị, anh có vẻ xót xa. Anh ngồi vào bồn, xoa lưng cho tôi, nâng niu từng tấc da tấc thịt.
-Anh có bị sốt đâu mà phải tắm?
-Cô An ạ, giờ nào mà cô còn bắt bẻ tôi
:)
-Em thấy có gì đó không hợp lý
Điều không hợp lý nhất là chỗ đó của anh đang cứng ngắc chọc vào mông tôi :((
Anh cười sung sướng, rồi xoay người tôi lại, hôn lên trán, lên má, rồi xuống cổ xuống ngực. Tôi vẫn thấy có gì đó không hợp lý. Anh bỏ qua môi tôi? Anh không cho tôi nghĩ tiếp. Anh nhấc tôi lên thành bồn tắm, dựa lưng vào tường, rồi anh hôn chỗ đó, tôi lúc này không còn nóng vì sốt nữa, mà nóng vì lửa tình của anh đang đốt cháy dưới thân tôi!
Sau một hồi chiến đấu với nước và lửa, tôi hạ sốt. Bài thuốc của anh quả thực rất hiệu nghiệm >
Khỏi ốm, tôi đưa anh đi chơi. Tôi biết anh đi công tác và đi chơi ở Sing nhiều nên chỉ chọn những nơi thật đặc biệt và phù hợp với lứa tuổi để thăm thú. Nhìn đi nhìn lại, chúng tôi, một người đàn ông 40 tuổi, một cô gái 26 tuổi, bắt đầu yêu nhau như những cô cậu đang trong tuổi thanh xuân, như ai đó nói, giống như cơn mưa rào. Tôi đâu biết, tình yêu của tôi đã qua tuổi thanh xuân, và ẩn trong nó là cả một cơn bão tố triền miên…
Ngày cuối cùng trước khi anh về, chúng tôi đi dạo dưới những tán cây trong Gadern By The Bay. Ánh đèn lung linh, bầu trời đêm trong vắt, tôi bước bên anh thật yên bình. Chúng tôi không nhắc đến tương lai, chúng tôi không kể lại quá khứ, mỗi người đều tự hiểu, tại thời điểm này, trong không gian này, tôi và Minh thuộc về nhau. Mỗi tiếng thở, mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của anh đều khiến tôi ghi lòng tạc dạ. Không quá muộn để thay đổi bất kỳ điều gì nhưng cũng đã không còn thời gian để bắt đầu cuộc đời khác. Tôi miên man nghĩ bất chợt thở dài…Minh xoa nhẹ vai tôi
-Em về Hà Nội với anh được không?
Tôi chưa từng nghĩ đến điều này, quá đường đột và bất ngờ. Về để làm gì? Ừ thì tôi nhớ ba mẹ, tôi có thể về thăm ba mẹ. Về với anh? Hà Nội có anh nhưng không dành riêng cho tôi. Minh ôm tôi như thể ngày mai khi anh về Hà Nội, tôi sẽ lại biến mất. Anh còn gia đình, còn đối tác, trăm công nghìn việc. Những ngày đi chơi, chỉ nhìn số email và điện thoại mà anh phải check, phải nghe cũng khiến tôi ngao ngán. Có lần tôi quyết định không đi chơi nữa, dành riêng một buổi chiều, anh làm việc, tôi ngồi bên viết bài luận. Tôi đâu mưu cầu gì hơn nữa, khoảnh khắc bình yên cho trái tim luôn đập sai nhịp.
-Anh không nỡ rời xa em…
Tôi lắc đầu. Tôi không muốn tự mình khắc thêm vết thương cho tình cảm của chúng tôi nữa. Thà cứ nhớ, cứ thương, cứ xa còn hơn khiến đối phương phải rướm máu vì thứ tình yêu oan nghiệt.
-Anh về đi, em ở lại còn học hành, công việc.
Có lẽ anh hiểu tôi không muốn về, không nỡ để tôi ở lại một mình.
-Còn Scopior?
-Anh ấy chỉ là bạn.
Tình yêu vốn ích kỷ, anh muốn giữ tôi là của riêng anh, nhưng có bao giờ anh dành trọn vẹn cho tôi?
-Đừng nghĩ nhiều. Anh thực sự muốn ở bên em…
“Anh không nỡ rời xa em”, “Anh thực sự muốn ở bên em”...có những cách khác để nói mà chưa bao giờ là “Anh yêu em”. Tôi cũng chưa từng nói “Em yêu anh”. Tôi sợ. Anh sợ. Chúng tôi sợ khi nói ra câu đó, mọi thứ sẽ tan vỡ. Yêu mà không dám nói yêu, thế nên khi ở bên nhau, dù trong bình yên, vẫn có thứ gì đó bóp nghẹn, dồn nén, âm ỉ cháy.
Buổi sáng hôm sau anh về, tôi không ra sân bay tiễn. Thời khắc biệt ly ai mà muốn chứng kiến cơ chứ. Tôi nhắn tin chúc anh bay may mắn rồi tắt máy. Nằm ngủ ly bì suốt một ngày. Con người ta, sau những sóng gió lênh đênh, sau những yêu đương và nhục dục, vẫn quay lại với nhu cầu căn bản nhất, sơ khai nhất: ăn và ngủ. Những nhu cầu thiết yếu này dường như giúp tôi lấy lại được tinh thần và năng lượng tốt hơn hết bất cứ phương thuốc nào.
Ngủ dậy, mở điện thoại thấy tin nhắn của Scopior và anh. Scopior thông báo sẽ đi Thái Lan có việc hỗ trợ một nhà hàng KTV bên đó vài ngày đến một tuần, anh qua đón tôi đi ăn tối mà không liên lạc được. Sáng mai anh bay nên nhắc tôi gọi lại anh luôn khi nhận được tin nhắn. Minh nhắn cho tôi vỏn vẹn 1 tin, chỉ vài dòng mà khiến tôi chết lặng.
-An yêu thương. Em ở lại bình yên nhé. Anh sẽ thu xếp công việc để thường xuyên sang với em. Anh yêu em!
Tôi đờ đẫn người, dòng chữ Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em văng vẳng trong tai tôi. Tôi muốn nghe chính anh nói ra câu nói, tôi muốn nghe giọng nói trầm ấm của anh, thì thầm bên tai tôi. Anh cứ đánh gục tôi từng chút, từng chút một, khiến trái tim tôi loạn nhịp, đau đớn, hạnh phúc, cay đắng, ngọt ngào.
Tôi nhắn tin cho thầy giáo xin nghỉ học vài hôm, nói gia đình có việc. Tôi xếp đồ đạc và quyết định book vé về Hà Nội ngay trong tối hôm đấy. Tôi muốn nghe trực tiếp câu nói đó, chỉ cần anh đứng trước mặt tôi và nói, “An, anh yêu em!”, tôi sẽ từ bỏ tất cả, bất chấp tất cả để quay về bên anh.
Tôi gọi taxi ra sân bay, tôi chợt nhớ chưa nhắn lại cho Scopior
-Angel: Hi guy, em phải về HN có việc gấp, mai sáng anh đi Thái Lan ah? Khi nào anh về mình gặp nhau nhé. Chúc anh công việc may mắn
-Scopior: Em đang ở đâu?
-Angel: Em đang trên đường ra sân bay
-Scopior: Đừng check in vội, chờ anh gặp em đã.
-Angel: ok!
Tôi còn 30 mới tới giờ check in, đủ thời gian để nói lời tạm biệt, tôi không bao giờ muốn làm tổn thương Scopior vì những gì anh đã dành cho tôi.
Vừa đặt hành lý xuống thì tôi thấy Scopior cũng ở bên cạnh tôi. Trông anh mệt mỏi nhưng đôi mắt thật khó tả, giận giữ, mong chờ?
Tôi chưa kịp nói gì thì Scopior đã ôm lấy tôi, tôi vốn gầy, giờ ở trong vòng tay của Scopior lại càng bé nhỏ.
-Đừng về, Angel, anh xin em đừng về Hà Nội
Scopior đang lo lắng, với người làm trong xã hội như anh, chắc hẳn anh đoán được vì sao tôi lại đột nhiên về HN, vì Minh?
-Em cần giải quyết một số việc, và cần xác nhận thông tin. Em sẽ quay lại sớm.
-Không, nếu không anh đi với em.
-Sáng mai anh phải đi Thái Lan còn gì?
-Anh không đi nữa, anh mặc kệ. Nếu anh không đi cùng em, anh sẽ ân hận.
-Anh đừng như vậy, Scopior. Em hứa sẽ quay lại sớm.
Scopior buông tôi ra. Lần đầu tiên anh cư xử như vậy, cái ôm đầu tiên lại là cái ôm ly biệt.
-Em hứa sẽ quay trở lại sớm và báo cho anh biết ngay khi em trở lại?
-Em hứa.
Tiếng loa gọi check in, Scopior quyến luyến
-Anh có thể có goodbye kiss được ko?
Tôi ngần ngại. Nếu đã không cho anh được tình yêu, tôi không thể gieo hy vọng nơi anh, dù chỉ là một nụ hôn tạm biệt.
Đắn đo, tôi lắc đầu:
-Khi em trở về, hãy tặng em một nụ hôn chào đón nhé,Scopior?
Khi tôi quay về, mọi thứ sẽ được quyết định, tình yêu tôi dành cho Minh sẽ được quyết định. Tôi sẽ tiếp tục đoạn tình duyên oan nghiệt đó, hay chấm dứt tất cả để bước sang trang mới?
-Được thôi, hãy nhớ lời em hứa. Em vào đi, bay may mắn nhé, baby!
Tôi rời tay Scopior bước vào hành lang check in. Nhưng bất giác quay lại, thấy khuôn mặt anh đầy nét đau đớn. Anh biết sẽ mất tôi? Tôi chạy ngược lại, ôm anh và hôn anh, không nồng nàn, không sâu đậm nhưng tôi chỉ có thể dành cho anh được thế.Một nụ hôn ly biệt mà tôi không biết rằng, chuyến đi này đầy thương đau và nước mắt.
11:36 SA 28/09/2016
Chuyện tình Singapore
Tôi không khóc được nữa. Tôi ngửa mặt nhìn bầu trời đêm Singapore, thật bé nhỏ, trái tim tôi cũng không còn đủ sức chịu đựng. Tôi đưa tay lên sờ mặt anh, sờ mắt anh, sờ môi anh, tôi không mơ, không phải là mơ đâu. Tôi nhắm mắt lại, mở mắt ra, anh vẫn ôm tôi. Tôi hôn anh, từ từ, tôi muốn tận hưởng giây phút này, ích kỷ cũng được, phù phiếm cũng được. Anh đáp trả, tôi lại tránh ra. Tôi muốn là người chủ động. Tôi nhấm nháp môi trên rồi môi dưới. Người ta nói nụ hôn có vị ngọt mà sao nụ hôn của chúng tôi mặn đắng. Tôi hôn anh vồ vập dần. Tôi muốn nuốt trọn mùi vị của anh. Cứ thế vồ vập rồi dịu dàng, mạnh mẽ rồi khoan thai, tôi và anh dốc hết những nhớ nhung, chờ đợi.
- Anh về đi, em nhìn thấy gia đình anh rồi.
-Anh muốn ở cạnh em thêm lúc nữa.
Anh dìu tôi ngồi xuống ghế chờ xe buýt, cầm chặt tay tôi, Singapore buổi đêm mát mà cả hai chúng tôi sau một hồi thương nhớ đều đầm đìa mồ hôi >Fb đóng cửa, số điện thoại không liên lạc được. Anh về nhà đứng trước cửa tìm tôi suốt một tháng mà không thấy tôi xuất hiện. Anh đến công ty, không thấy tôi vào ra, có lần anh đánh liều hỏi bác bảo vệ công ty, bác chỉ bảo hình như cô An nghỉ việc lâu rồi. Anh cũng thử từ bỏ, thử quên tôi nhưng cảm giác ấy tôi hiểu chứ. Lúc mà anh chuyển nhà, rời bỏ tôi. Tôi cũng điên dại tìm kiếm anh khắp thành phố Hà Nội. Nhớ mà không nói được, yêu mà không được đáp trả, cảm giác ấy khiến con người ta chỉ muốn phá nát bầu trời.
Đến lúc không chịu được nữa, Minh đến thăm ba mẹ tôi. Nói là có công việc đi ngang qua vào thăm gia đình. Kể đến đoạn này, anh cười tươi, không phải là kiểu cười nhẹ như trước, ánh mắt lấp lánh, tràn ngập niềm vui. Tôi cũng cười. Ai biết được, TGĐ Minh ngàn năm chinh chiến thương trường, trong một thời khắc phải giở trò láu cá để đi xin info của cô gái mà anh không ngờ rằng, cũng làm cho trái tim anh tan tác.
Khi biết được tôi chọn cách đi du học Singapore, Minh vừa mừng vừa lo lắng, Singapore nhỏ thật nhưng biết tìm tôi ở đâu? Anh kể lúc đấy không hiểu sao lại có ý tưởng xuất thuần bảo sắp mở chi nhánh ở Singapore, muốn xin số liên lạc của tôi để có gì nhờ giúp đỡ. Ba mẹ tôi đúng là thương người không đúng chỗ, một TGĐ có vài trăm nhân viên dưới quyền mà cần một con bé tài hèn sức mọn như tôi giúp đỡ? Ba mẹ tôi nhiệt nhiệt tình tình đưa info của con gái, từ địa chỉ nhà ở đến số điện thoại đều khai ra hết.
Anh nói kiếp trước anh mắc nợ tôi nên mới bị tôi hành ngang hành dọc. Thu xếp công việc xong anh bay sang Sing, đến nơi gọi số điện thoại của tôi không liên lạc được, đến chỗ ở chờ 3 ngày không thấy tôi về, hỏi thăm không ai biết cô An, lúc anh cho xem ảnh tôi, mọi người mới nói, “Angel chuyển nhà vài ngày trước rồi.” Vốn là người điềm tĩnh, mà lúc đấy anh đập nát cái điện thoại, chưa bao giờ anh thấy bất lực như vậy.
Anh nhớ tôi hay cười, tôi hay nhắn tin trêu anh rất hóm hỉnh, anh nhớ mỗi lần chỉ cần anh đồng ý gặp là tôi lại vui mừng như trúng số độc đắc. Anh nhớ cả sự dịu dàng của tôi mỗi lần nằm bên anh. Anh tưởng như tôi thuộc về anh, sẽ chấp nhận ở bên anh không đòi hỏi. Vậy mà chỉ một câu nói buông tay là tôi sẵn sàng buông bỏ.
Công việc không cho anh ở lại lâu hơn nữa. Anh vẫn nhờ bạn bè ở Sing tìm kiếm thông tin tôi. Rất may mắn ba mẹ tôi không nói rõ trường tôi học, nếu không, có khi Minh cũng lật tung từng lớp học để lôi tôi ra bắt tội.
Lần này là lần thứ hai anh đi tìm tôi, do tính chất công việc, anh đưa gia đình và một số đối tác theo để nghiên cứu thị trường. Trong lúc không ngờ nhất lại gặp tôi ở Orchard. Anh nhìn thấy tôi đứng trong góc khuất, anh nhìn thấy tôi khóc và anh nhìn thấy tôi đi theo anh trên mrt. Lòng anh như lửa đốt nên ngay khi nhìn thấy tôi, anh đã vội đưa gia đình về để theo tôi đến bến xe buýt.
Ngày mai gia đình anh về. Anh nói sẽ ở lại với tôi vài ngày. Tôi ậm ừ, lúc này tôi không nghĩ được gì nữa, cổ tôi bỏng rát vì khát nước, đầu óc quay cuồng vì những ngang trái mà cuộc đời sắp đặt.
Minh lục túi tôi lấy điện thoại, anh muốn lấy số mới của tôi. Điện thoại đặt pass, anh cười rồi ung dung mở pass, anh tự tin đến vậy, hiểu tôi là vậy, anh biết tôi vẫn giữ mật khẩu cũ, của tôi và anh giống nhau. Vừa mở pass, tin nhắn liên tục báo đến, tôi biết là ai nhắn tin, trong lúc tôi mê đắm với cảm xúc biệt ly, tôi quên mất sự có mặt của Scopior. Mắt anh hơi dừng lại ở cái tên trong điện thoại rồi vờ như không quan tâm, anh nháy số của tôi sang máy anh.
11:32 SA 28/09/2016
Chuyện tình Singapore
Được nhìn thấy anh bằng da bằng thịt ở một đất nước xa lạ, trái tim chúng tôi đã từng gõ nhịp cùng nhau, giờ đây chỉ còn là nhịp đập lạc lối. Đã muộn rồi, tôi phải về thôi. Về với căn phòng và chiếc giường ru tôi giấc ngủ êm đềm, không có anh, không có nước mắt. Lý trí thì nhắc tôi phải về nhưng chân tôi vẫn đứng yên, tôi mất cảm giác chuyển động rồi? Hay tôi đã đánh mất lý trí kể từ lúc nhìn thấy anh?
Tôi thấy gia đình anh di chuyển về phía mrt. Tôi không ngạc nhiên vì hầu hết người VN chọn di chuyển bằng mrt khi đi du lịch, mrt ở Sing là phương tiện công cộng vô cùng văn minh, sạch sẽ và tiện lợi.
Tôi như người mộng du đi theo gia đình anh. Liệu anh có cảm nhận được tôi không? Tôi có khác nhiều đến mức anh không nhận ra? Anh chắc không nhận ra tôi đâu. Tôi đã cắt tóc ngắn kể từ khi sang đây. Tôi đứng sâu vào góc khuất toa tàu. Anh đi cùng đường về phía nhà tôi? Sau khi chuyển nhà, tôi ở cách mrt Lavender 1 tuyến xe buýt. Tôi thấy anh xuống ngay điểm mrt Lavender. Hòa theo dòng người dời mrt, tôi đi phía sau anh và gia đình. Tôi nghe loáng thoáng họ bàn luận kế hoạch cho ngày mai. Tôi nghe thấy cả tiếng tim mình đang vỡ vụn.
Anh ở ngay khách sạn X gần mrt Lavender, cũng không xa bến xe buýt tôi hay đi là mấy. Tôi điên rồi, tôi theo anh cùng gia đình anh về đây làm gì. Tôi giật mình, bước quay trở về bến xe buýt, tôi cần về nhà tắm rửa thật tỉnh táo, tôi về nhà để lấy lại lý trí đã mất từ bao giờ. Đêm khuya, bến xe buýt vắng người, những chuyến xe cuối cùng cũng vội vã chạy qua. Tôi chợt nhớ ra mình chưa vẫy xe. Xe buýt đêm ở đây nếu hành khách không vẫy thì sẽ không dừng lại.
Tôi chán nản ngồi chờ chuyến tới, còn một hai chuyến nữa là hết ngày. Mệt mỏi, kiệt sức, đầu óc quay cuồng, tôi nhắm mắt, ngồi xuống ghế chờ và dựa mình, nhắm mắt lại để quên đi mùi hương ấy. Sao càng quên lại càng sâu đậm, càng quên lại càng thấy nồng nàn, càng quên lại càng thấy mùi hương đó vấn vít quanh mình. Tôi lắc đầu và mở mắt mong ngóng chuyến xe buýt để nhanh trở về nhà. Minh đang đứng ngay cạnh tôi, ánh mắt đắm đuối. Tôi sững sờ, rồi bỏ chạy...
Tôi chạy làm sao thoát khỏi anh, tôi đã chạy qua trời, qua biển, qua hẳn một đất nước khác mà giờ đây anh đang kéo tay tôi, siết chặt tôi như muốn nghiền nát tôi ra từng mảnh.
-Đừng trốn anh nữa, An ơi!
11:25 SA 28/09/2016
Chuyện tình Singapore
Vài tháng sau, tôi đón sinh nhật tuổi 26 trên đất Sing, ba mẹ gọi điện facetime chúc mừng, bạn bè kéo tôi đến quán karaoke (KTV-karaoke television) để xả hơi cũng là vừa kết thúc bài luận. Nhà tôi ở Lavender nên tôi chọn 1 quán KTV gần nhà, phía đường Balestier. Vào hát thì ít mà uống bia thì nhiều. Đợt đấy đang thịnh hành bài Little Apple rất hài, mọi người search Youtube sẽ thấy, đặc biệt là bản của Chopstick Brothers ( mình nhớ vậy, hy vọng đúng, lát search lại cho mọi người sau)
Thấy khó chịu, muốn nôn, tôi chạy vào wc thì có người kéo tay lại:
-Baby, are you ok?
Sau tiếng ok thì người đó hứng trọn bãi nôn của tôi!
Là con gấu, con gấu, con gấu…
Thật chẳng hay ho khi gặp con gấu trong những tình huống như thế này. Lúc thì suýt bị cưỡng dâm,lúc thì hứng ngay bãi cơm chăn chó…
Tôi đẩy con gấu ra, chạy vào wc nôn tiếp.
Lúc đi ra, con gấu đã thay quần áo mới ( quần áo ở đâu thay nhanh thế?), tôi lí nhí xin lỗi rồi vào hò hét tiếp với lũ bạn, nhưng trong lòng không hẳn lo lắng, theo tình tiết máu chó xảy ra, khi kết thúc cuộc vui, kiểu gì tôi cũng bị chặn lại ở cửa.
Không nằm ngoài dự đoán, gấu đón tôi ngoài cửa và muốn đưa tôi về. Bạn bè tôi đồng ý luôn. Đã bảo mà, ở Sing này, mọi người có niềm tin tuyệt đối vào tính an toàn.
Sau khi nôn, tôi tỉnh táo và bắt đầu quan sát con gấu nhiều hơn. Sau này tôi gọi gấu là Scopior- vì gấu thuộc cung bọ cạp, có hình xăm biểu tượng cung bọ cạp sau gáy.
Scopior to, rất to, bắp tay cuồn cuộn, xăm kín các hình thù kỳ dị. Scopior giới thiệu là quản lý ( và có 1 phần hùn vốn làm ăn) quán KTV đó. Làm KTV thì là dân anh chị và máu mặt rồi. Tôi chẳng dám dây. Scopior nói sau lần đấy không thấy tôi gọi điện, nhắn tin nên khá lo lắng không biết tâm trạng tôi ra sao. Tôi nói có nhắn tin cảm ơn mà không thấy trả lời. Đến lúc về, kiểm tra lại mới biết tôi lưu nhầm số. Cuộc đời đúng là lắm chuyện oái oăm.
Sau khi lấy chính xác số điện thoại, Scopior nhắc khéo tôi chuyện trả ơn. Ban đầu tôi có ý định mời anh đi ăn thật, nhưng biết anh làm quản lý KTV, với lần này nhìn rõ anh là dân xăm trổ, tôi hơn ngán! Tôi ậm ừ rồi nói đợt này tôi đang bận thi, khi nào rảnh tôi sẽ báo. Scopior đồng ý và nói tôi chăm sóc bản thân cho tốt.
Sáng hôm sau đi học, vừa xuống sân đã thấy Scopior đậu xe trước cửa. Tôi cố tình lảng đi thì đã thấy anh mặt hớn hở vẫy tôi:
-Angel, anh nè, lại đây anh chở đi học.
( Tên tiếng anh của tôi là Angel- cũng là một cách viết của An)
Đúng là mặt dày mà, âm hồn bất tán.
Trên xe, Scopior nói đủ thứ huyên thuyên, nào là làm việc xong 2h sáng, đưa tôi về 3h sáng, về tắm rồi ngủ đến 5h sáng, đi tập gym đến 7h sáng rồi chạy qua đây chờ tôi luôn. Scopior nói sợ tôi trốn, sợ tôi lại mất tích mấy tháng liền...Trước khi đi tôi bỏ lên lớp, còn níu tay tôi hỏi:
-Làm bạn với anh nhé?
Tôi nhìn thấy trong mắt gấu ánh mắt chân thành. Nhưng trái tim tôi còn quá sợ hãi, làm bạn rồi ngang dọc gì cũng đến làm tình. Có phải mô típ bi kịch thường thế không?
Cứ thế hàng ngày, Scopior đưa đón tôi đi học, đi ăn. Đều đặn nhưng không gò bó, chỉ cần tôi bảo phải đi với bạn bè là anh lại hỏi có cần đưa đi không, đi với bạn có an toàn không? Từ lần chứng kiến cảnh tôi bị hãm hại, Scopior đã có khái niệm “bạn xấu”. Tôi cũng biết nhiều hơn về thế giới ngầm ở một đất nước được coi là một trong bốn con rồng của châu Á. Scopior không ngần ngại chia sẻ với tôi những điều đó, thỉnh thoảng thấy tôi vui vui, còn đưa tôi đến quán chơi.
Ở đó, tôi gặp rất nhiều cô gái Việt Nam qua làm “tay vịn”, hầu hết họ là người miền Tây, biết nói hoặc bập bõm tiếng Trung. Tôi ngồi giữa quán, như con vịt lạc giữa bầy thiên nga ngực bự. Mắt đắp quả kính thật bự, mặt mộc, chân đi dép xỏ ngón loẹt quẹt. Ở quán yêu cầu cô gái dịch vụ không được đi dép lê và phải trang điểm. Tôi không viết nhiều chi tiết để tránh loãng truyện, nhưng chỉ biết rằng, nếu được viết về cuộc đời của các cô gái ở đây, chắc hẳn sẽ dài không kém gì câu chuyện mà các bạn đang đọc.
À có một chuyện tôi muốn kể, một lần đang ngồi chơi trong quán, có một đội police Sing khoảng 5-6 người đi vào. Tôi ngồi trên tầng 2, nhìn qua màn hình camera thấy khi police bước vào tầng 1 thì đèn trên tầng 2, tầng 3 báo hiệu sáng khắp các cửa phòng hát. Lúc đấy các cô gái bắt đầu hoảng hốt, hoảng hốt trong im lặng chạy lên sân thượng để leo cầu thang sắt xuống phía sau nhà. Tôi đứng như trời trồng, không biết chuyện gì đang diễn ra, Scopior chạy lên kéo tôi thoát theo đường cửa ngách.
Scopior giải thích với tôi, các cô gái làm việc ở đây đều là làm chui, giống như tôi đi chạy sự kiện ( thỉnh thoảng Scopior đưa tôi đi làm thêm nên biết), nếu bị police bắt, chúng tôi không còn đường quay lại Singapore. Scopior không muốn tôi bị bắt nên kéo tôi trốn ra ngoài.
-Em có phải gái làm ở quán đâu?
-Nhưng em không chứng minh được.
-Em có thẻ sinh viên
-Thẻ sinh viên vẫn bị bắt như thường.
Sau này Scopior kể có khoảng 5-6 cô bị bắt, họ phải ở trong phòng giam từ 3-5 ngày, rồi lăn vân tay ghi vào blacklist, cấm nhập cảnh Singapore vĩnh viễn. Tôi sợ . Tôi cũng không khác gì các cô gái đó, chỉ khác là tôi bán sức lao động, còn các cô bán chút da thịt, và đương nhiên, cái giá phải trả của mỗi loại hình dịch vụ đều khác nhau. Từ lần đó, tôi không đến quán nữa, cũng hạn chế đi làm thêm,
Tôi bình yên với sự chăm sóc của Scopior, những lần đưa đón, đi ăn,đi xem phim, nhưng tuyệt nhiên không có chuyện tình cảm. Có khoác tay khi đi trên đường, có khoác vai dựa vai trong rạp chiếu phim nhưng chưa hề có một nụ hôn hay cái ôm trực diện. Đó là phong cách của người Sing thuần hay Scopior không dám tiến tới? Tôi không biết và tôi không dám ước đoán điều gì.
Không gì có thể biết trước được, kể cả việc Minh xuất hiện một lần nữa, tại Singapore.
Ba mẹ tôi hầu như tối nào cũng facetime, trừ những hôm tôi đi làm thêm không dùng điện thoại. Ba mẹ kể nhiều chuyện để tôi bớt nhớ nhà, từ việc nuôi thêm một con chó thế chỗ của tôi cho đỡ buồn >-Con nhớ anh Minh tầng 5 không, hôm vừa rồi vừa đến thăm nhà mình.
Tim tôi thắt lại, mắt cay xè.
-Anh ấy hỏi giờ con làm việc ở đâu, mẹ bảo con đi Singapore du học hơn nửa năm rồi.
Tiếng mẹ nhòe dần đi, tôi phải cố gắng lắm mới nghe hết câu chuyện
-Đúng là tuổi trẻ tài cao, thấy bảo cũng sắp mở chi nhánh ở Sing, còn xin địa chỉ của con ở Sing để bảo có gì thì sang đó liên lạc, nhờ con giúp đỡ.
Mẹ tôi đâu biết rằng, mẹ đang bán con gái mẹ cho người xấu, rất xấu. Tôi không rõ mục đích chuyến viếng thăm gia đình tôi của anh là gì, chỉ biết anh đã có trong tay địa chỉ và số điện thoại của tôi.
Hôm sau cuối tuần được nghỉ, tôi nói với Scopior muốn chuyển nhà. Tôi đổi số điện thoại trước tiên. Nhắn tin cho mẹ nói điện thoại bị hỏng, thay số mới. Tôi yên tâm là mẹ tôi sẽ không update số điện thoại mới cho ai kia nếu anh không chủ động xin số.
Tôi chuyển nhà ngay ngày chủ nhật, nhờ sự giới thiệu của bạn bè Scopior, không xa đó vì tôi không muốn ở quá xa trường. Trốn chạy có phải là lối thoát? Tại thời điểm này, tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi cần tìm một nơi trú ẩn an toàn cho chính tôi đã.
Chuyển nhà xong, tôi vẫn duy trì cuộc sống hàng ngày. Scopior đưa đón, chăm sóc và giữ khoảng cách như tôi mong muốn. Vì ít đi làm thêm, lại đang trong kỳ nghỉ lễ của người Malai nên tôi khá rảnh, rủ bạn bè đi shopping, ở đây, ngoài đi ăn, đi shopping thì chẳng còn việc gì để làm. Thời điểm đó đang vào dịp Big Sale nên chúng tôi rất hào hứng lượn khắp các tòa nhà trên đường Orchard. Đích đến cuối cùng là cửa hàng quần áo Zara trong tòa nhà 313@Somerset ( 1 mặt là Orchard, 1 mặt là Somerset).
Giống như thói quen của người Sing, đi trên thang cuốn là tranh thủ check message, Scopior hẹn tối qua đón tôi đi ăn. Tôi lúi húi trả lời thì thấy mùi nước hoa lướt qua tôi, Hugo Boss! Tôi ngẩng lên, ngoái lại nhìn, là Minh? Hugo Boss sao, trong hơn 6 ngàn người Sing này, chẳng lẽ chỉ có duy nhất Minh là dùng Hugo Boss? Tôi thật vô lý nhưng tôi biết cái mùi nước hoa Hugo Boss quện với mùi mồ hôi của anh nó rất khác. Tôi nhìn thấy bóng áo loáng thoáng. Tôi vòng lên hết thang máy rồi chạy xuống. Tôi đang tìm kiếm điều gì? Tìm kiếm người đã đưa tôi từ nỗi đau này đến nỗi đau khác, người đã đẩy tôi phải rời xa gia đình để tìm cách quên anh? Tôi chạy khắp tầng 1, đang dịp sale cuối tuần nên người đông quá, có lẽ tôi nhìn lầm? Rất có khả năng anh đi Sing nhưng sao lại có chuyện trùng hợp như thế chứ?. Bạn bè thấy tôi chạy ngược lại, đành phải chạy xuống:
-Angel, what’s up? ( chuyện gì thế Angle?)
- À không có chuyện gì. Các bạn lên Zara trước, mình đi toa lét.
Đẩy được lũ bạn đi trước, tôi vào toa lét rửa mặt. Nhìn mình trong gương, tôi thấy mình đã khác nhiều rồi. Tóc ngắn hơn, da trắng hơn, ánh mắt có hồn hơn. Tôi còn trông chờ điều gì nữa? Quên đi, còn chút gì để nhớ?
Tỉnh táo lại, tôi tiếp tục mua sắm và thoải mái hơn với bạn bè. Scopior đến và gọi tôi lên tầng 5 ăn tối. Tôi không hợp đồ ăn ở Sing vì nó gần giống đồ ăn Trung Hoa, nhiều dầu mỡ và rất cay, tôi lại không ăn được cay. Tuy nhiên trên tầng 5 có 1 quán đồ Việt tôi rất thích. Chị chủ là người Việt, quê gốc ở Khánh Hòa lấy chồng bên này được hơn 10 năm. Lần trước khi quay lại Sing, quán đã không còn nữa. Đúng là vật đổi sao rời.
Scopior rất thích đồ ăn Việt, đặc biệt là phở bò đặc biệt. Ăn xong anh phải đi làm, tôi cũng muốn về bằng mrt nên nói anh không cần đưa tôi về. Tôi muốn đi loanh quanh một lúc rồi mới về nhà.
Tôi đi loanh quanh rồi quay trở lại tầng 1. Lần này, tôi thấy anh một cách rõ ràng, anh đang đứng trong gian hàng công nghệ Epic...cùng gia đình! Tôi đứng trôn chân ở góc đằng xa, nhìn anh cùng vợ và hai cô con gái chọn đồ. Họ giống như một gia đình hạnh phúc. Nước mắt tôi chảy từng giọt từng giọt. Đến lúc này, nó không còn tức tưởi hay chan chứa, mà nó chỉ nhỏ từng giọt mặn chát cho số phận trớ trêu của tôi.
11:21 SA 28/09/2016
Chuyện tình Singapore
Cuộc sống năng động ở Singapore khiến tôi dần quên hết những chuyện đã xảy ra. Vì học trường tư nên tôi không được phép đi làm thêm, dù gia đình khá giả, nhưng hầu hết các du học sinh đều muốn đi làm thêm để vừa có thêm chi phí, vừa có thêm trải nghiệm. Tôi xin đi làm chui ở một công ty tổ chức sự kiện. Công việc khá thất thường nhưng thu nhập tốt. Khi nào công ty có sự kiện thì gọi điện bảo tôi đi làm, mỗi lần như vậy, tôi kiếm được từ S$50- S$100, tuy nhiên hay phải về muộn vì sau sự kiện còn phải bưng bê, dọn dẹp.
Nói là quên, nhưng rảnh rỗi, tôi vẫn vào fb bạn bè, đồng nghiệp anh để update thông tin. Anh không dùng fb hoặc có mà tôi không biết. Tôi thấy ảnh anh trong sự kiện sinh nhật công ty, thấy anh đứng phát biểu trong lễ trao nhận 500 doanh nghiệp tăng trưởng tốt nhất Việt Nam...tôi còn follow cả fb con gái anh! Thật ngớ ngẩn nhưng lại hợp lý với người được coi là nặng tình ( đa tình?) như tôi.
Trong một lần chạy sự kiện, sau khi hết giờ làm, vừa bước ra cổng nhà hàng, có một người đàn ông Singapore tiến lại, rất lịch sự:
(những cuộc nói chuyện với người Sing tôi sẽ cố gắng dịch cho xuôi nhất)
-Tôi rất ấn tượng với khuôn mặt của em, em cho tôi xin số làm quen nhé?
-Xin lỗi,tôi có bạn trai rồi
Tôi tránh qua một bên nhưng không thể cản người đó theo tôi ra tàu điện ngầm, tôi không có lý do để đuổi họ đi mặc dù tôi có thể gọi cảnh sát khi ai đó làm phiền, éo le thay, tôi đang đi làm chui, nên tự đưa mình vào thế yếu.
Tôi cho Peter số của mình và lưu lại số khi tôi kết thúc chuyến tàu và trên đường về nhà. Tôi không muốn anh ta lẽo đẽo đi theo và biết chỗ ở của mình.
Thỉnh thoảng Peter nhắn tin nhưng tôi không trả lời, có lần tôi cũng gặp lại anh ta trong sự kiện ở nhà hàng, rất may mắn là lần nào anh ta cũng tỏ ra lịch sự. Tôi đâu biết rằng, đằng sau sự lịch sự đó lại là một con cáo già nham hiểm!
Kỷ niệm Quốc khánh Singapore, tôi được nghỉ học, nghỉ làm. Peter nhắn tin nói muốn mời tôi đi ăn tối ở Bugis. Các bạn cùng phòng đều có kế hoạch riêng hết. Tôi nhận lời.
Ai đã ở Sing thì biết, đó là đất nước an toàn, người dân ở đó luôn tự hào chính phủ của họ biết cách bảo vệ người dân. Cách đây vài năm, ở khu Little India xảy ra vụ bạo loạn, 1 người Ấn Độ uống rượu say, gây gổ với người lái xe buýt sau đó 1 đám đông người Ấn Độ đã vây lại, đập vỡ xe buýt, làm bị thương tài xế và một số hành khách, sau đó họ đốt xe buýt. Ngay lập tức, chính phủ ban hành quy định không bán rượu bia tại tất cả các siêu thị và mini store sau 11h đêm, lệnh hạn chế người Ấn nhập cư cũng được ban hành.
Tôi cũng thường xuyên đi làm về muộn, 12h đêm, 1h đêm là chuyện bình thường, đi bộ từ chỗ làm ra tàu điện ngầm ( gọi là mrt), rồi từ mrt đi bộ về nhà, an toàn và tĩnh lặng.
Peter đón tôi ở mrt Bugis, anh ta rất lịch sự, không hiểu sao tôi lại dùng từ này để mô tả về anh ta. Chúng tôi chọn ăn lẩu Thái trên tầng 3 của Bugis Junction. Tôi lướt qua thực đơn, ăn combo mỗi người S$32, bằng ½ lương ngày làm thêm.
Trong bữa ăn, Peter và tôi nói chuyện không nhiều, sau bữa ăn, Peter dành thanh toán và đề nghị tôi đi uống bia ở 1 bar gần đó.
Bar ở Sing rất lịch sự, không hút thuốc và không có gái nhảy uốn éo. Chỉ gọi bia/ rượu và chơi các trò chơi như đổ xúc xắc, rút gỗ, lật bài. Peter gọi mỗi người một chai bia và bắt đầu kể về cuộc đời anh ta.
Tôi không nhớ rõ cuộc đời anh ta có điểm gì gay cấn, thứ tiếng Sing-lish nhừa nhựa càng làm tôi không quan tâm. Chỉ biết khi kết thúc, anh ta đã uống hết 5 chai bia và bàn tay trái đang đặt trên đùi tôi. Tôi giật mình kéo tay anh ta ra thì anh ta bóp tay còn lại, ghìm vai tôi, đặt môi anh ta lên cổ tôi và lè nhè:
-Tôi muốn đè em ra ngay tại đây và muốn làm cho em rên lên sung sướng.
Tôi hoảng hốt nhưng vai đau nhức, anh ta bắt đầu luồn tay trái vào trong quần lót và sờ soạng vùng kín. Bar tối, trông từ ngoài vào chúng tôi như đôi tình nhân đang âu yếm nhau.
Tôi gắng hết sức đẩy tay anh ta ra vùng chạy ra ngoài, con đường từ đường lớn Bugis vào bar sao tĩnh lặng đến không ngờ.
Tôi vừa đi vừa chạy vừa khóc. Bỗng nhiên anh ta xuất hiện trước mặt tôi, mắt vằn lên ham muốn. Anh ta kéo tay tôi vào một ngách nhỏ. Tôi kêu lên một cách yếu ớt, nhìn quanh mà không thấy ai ở gần để giúp đỡ. Tôi đang ở Singapore, một đất nước văn minh, an toàn, và tôi sắp bị cưỡng hiếp.
Anh ta đẩy tôi vào tường, trong đầu tôi lóe lên khoảnh khắc lần cuối cùng Minh làm tình với tôi. Đó là sự đau đớn ngọt ngào. Còn trong thời khắc này, tôi chỉ ước mình biến mất trên cõi đời!
Anh ta thọc sâu vào trong váy tôi, sờ soạng, tìm kiếm đường vào, tôi vùng vẫy, đấm đá, kêu la, một tay anh ta bịt miệng, cánh tay ghìm chặt cổ họng, vai. Tôi điên cuồng tìm cách thoát trong tuyệt vọng.
-Hey Bros, what are you doing? ( Anh trai, anh đang làm gì đấy?)
Khi ngồi đây gõ những dòng chữ này, âm điệu, giọng nói đó vẫn còn vang lên trong đầu tôi rõ nét. Đó là người đã cứu sống tôi, đã sinh ra tôi thêm một lần nữa.
-Tôi thấy hình như bạn gái anh không thích thú lắm thì phải
Trong nước mắt nhòe nhoẹt, tôi không nhìn rõ người đàn ông đó, chỉ thấy cái bóng mờ ảo rất to lớn, giống như con gấu trong Jungle Book. Con gấu đang tiến lại gần, tôi thấy tay Peter nới lỏng dần ra.
- Đừng can thiệp vào chuyện vợ chồng tao- Tay anh ta vẫn bịt chặt miệng tôi.
-Ok, không sao, để cảnh sát can thiệp sẽ hợp lý hơn.
Con gấu nhấc tay bấm số, Peter thả hẳn tay ra, đẩy tôi về phía con gấu:
-Được thôi, tao cho mày con điếm này, nếu mày thích.
-Tôi thấy cô ấy không phải con điếm, còn anh mới giống thằng mất dạy ( You look like asshole guy!)
Con gấu giơ cánh tay to hộ pháp đỡ lấy tôi, tiện chân đạp Peter và hét lên:
-Cút đi, đồ khốn!
Anh ta không chịu đi, đứng yên và chửi rủa:
- Nó còn nợ tao tiền bữa tối và tiền bia
Đầu tôi lùng bùng nghe thấy anh ta sủa những tiếng đinh tai nhức óc. Dựa vào tay con gấu, tôi rút ví lấy tờ S$50 ném vào mặt anh ta:
-Cút đi trước khi tao giết mày!
Nhặt tờ tiền rơi trên đất, mặt anh ta giãn ra và còn cố rủa trước khi biến đi:
-Đồ con điếm, coi chừng cái mông của mày đấy!
Tôi mệt mỏi quá rồi, tôi muốn về nhà, muốn ngủ một giấc thật ngon và khi mở mắt ra, ba mẹ tôi đứng bên cạnh cầm tay tôi như hôm nào.
Tôi ngồi bệt xuống đất, khóc to, khóc như trút hết nỗi lòng kể từ ngày chia tay anh. Tôi khóc cho sự khờ dại của tôi, khóc cho những ấm ức trong lòng bao lâu nay. Khóc đến mức mà tôi quên mất rằng, có một con gấu đang đứng nhìn tôi khóc…
Sau khi khóc thấm mệt, con gấu bảo đưa tôi về. Vì quá mệt mỏi, tôi không còn nghĩ được liệu mình có đang rơi vào cái bẫy hay con yêu râu xanh nào khác? Nếu bây giờ con gấu có đưa tôi vào nn mà xxx, chắc tôi cũng nằm yên chịu trận. Thân xác tôi, còn gì để gìn giữ?
Rất may là con gấu có nhân tính, đưa tôi về nhà ở Lavender. Tôi cảm ơn và chủ động xin số điện thoại, tính tôi rõ ràng, có ơn trả ơn, miễn sao đừng bảo tôi phải trả bằng thân xác là được. Con gấu nhiệt tình cho số rồi còn bảo:
-Đừng khóc nhiều nhé bé con, rơi nước mắt vì người xấu không đáng đâu.
Đúng vậy, rơi nước mắt vì kẻ cặn bã chỉ khiến tôi thêm đau khổ.
Mặc dù muốn trả ơn nhưng sau cú shock vừa rồi, tôi thực sự ngại giao tiếp và sống khép mình hơn. Sáng hôm sau tôi chỉ nhắn một tin ngắn gọn để cảm ơn, không thấy tin nhắn lại nên tôi cũng quên mất con gấu.
11:14 SA 28/09/2016
u
utnhovn
Bắt chuyện
2.3k
Điểm
·
353
Bài viết
Gửi tin nhắn
Báo cáo
Lên đầu trang
Xe dừng trước cửa nhà, tôi đã thấy bóng dáng lừng lững của Scopior ở phía trước…
Hai con đực dường như ngửi thấy mùi tình địch, đều giương móng vuốt để hù dọa đối thủ. Tôi vừa bước chân xuống, Scopior đã lao đến kéo tay tôi xổ ra một tràng:
-Em đi đâu mà để tôi gọi, nhắn tin cả buổi tối. Em nói sẽ về nhà sớm mà tôi chờ suốt hai tiếng ở đây không thấy em về?
Tôi uể oải đáp trả:
-Em gặp bạn ở Việt Nam sang chơi, mải vui quá nên quên không nhắn tin cho anh.
- Bạn gì mà già thế?
( Giờ nghĩ lại tôi mới bật cười, dìm hàng nhau trong từng khoảnh khắc)
-Xin chào, tôi là Minh, bạn trai của Angel.
Tôi há hốc mồm, anh nhận là bạn trai tôi? hay chỉ là một đòn của con đực bảo vệ con mồi của mình trước đối thủ?
-Min? Là nhỏ í hả?
Tôi khóc nấc, Scopior là thế, châm chọc và khinh khỉnh. Anh bực tức vì lời giới thiệu đầy tính sở hữu kia, Scopior không thể nói thế, vì anh tôn trọng tôi và cũng bởi vì chúng tôi chưa bao giờ tiến xa hơn, dù chỉ là một cái ôm.
-Không, Minh là ánh sáng, cô ấy nói tôi là ánh sáng của cô ấy.
Tôi đã từng nói thế, tôi từng nói với anh, Minh là ánh sáng, vì mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều bị lóa mắt, lóa mắt đến mù rồi.
Tôi quay sang nói với Scopior, rõ ràng, từng chữ một:
-Anh ấy chỉ là bạn thôi, không phải bạn trai em. Anh yên tâm về đi. Mai em sẽ nhắn tin cho anh.
Minh, đây là Douglas ( tên thật của Scopior), anh ấy giúp đỡ em rất nhiều ở Singapore.
Khuôn mặt Scopior giãn ra, khuôn mặt của Minh chân mày nhíu lại. Tôi là thế, rõ ràng và thẳng thắn. Tôi chỉ nói sự thật và tôi không nỡ làm tổn thương Scopior, người đã giơ tay bảo vệ tôi trong lúc tôi tuyệt vọng nhất. Nhiều lúc tôi chợt nghĩ, lúc đấy anh đang ở đâu? Tại sao trong những lúc tôi cần anh nhất, anh không bao giờ xuất hiện? Hoặc mỗi lần anh xuất hiện, là một lần tôi rơi dần xuống vực thẳm.
-Cảm ơn Douglas đã chăm sóc cô ấy. Tôi rất biết ơn. Giờ tôi phải về.
Anh quay lưng lên xe taxi. Tôi biết rằng, việc phủ nhận vai trò của anh trước mặt Scopior đã khiến anh bị tổn thương lòng tự trọng. Đó không phải lỗi của tôi, chúng tôi luôn trong một-mối-quan-hệ-không-rõ-ràng…
Ngày hôm sau, mãi trưa anh mới nhắn tin đang đứng trước cửa nhà tôi. Chắc anh đã đưa gia đình ra sân bay về VN. Tôi không thể mở mắt trả lời tin nhắn của anh...vì tôi đang ốm sốt. Sau quá nhiều chuyện xảy ra, cơ thể tôi gục ngã trước sự cứng rắn của tinh thần. Anh lo lắng gọi điện liên tục, tới lần thứ 6 tôi mới thều thào:
-Anh ấn mã giống mã điện thoại, rồi lên tầng 5, phòng 501.
Tôi thật có tâm, đi thuê nhà rồi cũng chọn tầng 5, giống như tầng anh đã từng ở nhà tôi.
Thấy tôi nằm vật vờ trên giường, anh vội vàng đưa tôi đến bệnh viện
-Em không đi đâu, tốn tiền lắm, uống thuốc là khỏi
Có bạn trai là TGĐ, mà giờ nào tôi vẫn lo lắng cho ví tiền của mình!
Tôi nhất quyết không đi bệnh viện, anh đành ở lại chăm tôi. Chỗ tôi ở là một condominium có 3 phòng ngủ, 1 khách, 1 bêp, 2 vệ sinh. Tôi share cùng 1 bạn người Trung Quốc và 1 bạn người Philipin. Có mình tôi ốm nghỉ ở nhà, hai bạn kia đều lên lớp, đi làm thêm đến tối muộn mới về.
Anh đi siêu thị mua đồ về nấu cháo. Tôi vẫn luôn nhớ mùi vị món cháo đó, trong siêu thị FairPrice có bán tim gà, anh mua 1 hộp về nấu cháo tim gà với nấm, thêm hành, mùi. Trước đây anh từng đi du học Úc nên khả năng tự chăm sóc bản thân chắc cũng thuộc hàng cao thủ. Giờ ngón võ này mang ra đánh gục tôi không thương tiếc.
Ăn cháo, uống thuốc xong, tôi đỡ sốt. Anh quanh quẩn khám phá chỗ ở của tôi. Giá sách tôi đủ loại nước hoa...đàn ông >
Anh cầm điện thoại của tôi và reply nhanh chóng, tôi mò mẫm xem lại thì muốn ngất thêm vài lần nữa
-Scopior: Angle, em có nhà không, anh đưa em đi ăn trưa?
-Angel: Minh đến chăm sóc em rồi, anh không cần lo lắng!
Scopior gọi lại luôn, Minh nhấc máy:
-Angle đang tắm, vui lòng không gọi đến làm phiền.
Tôi không biết sau đoạn đối thoại này, có chiếc điện thoại oan uổng nào bị tan tành thân xác không! Ở tuổi U40, liệu người ta yêu thì có thủ đoạn hay trẻ trâu như thế không?
Tôi thiếp đi một lúc, tỉnh lại người vẫn sốt. Minh đưa tôi đi tắm để hạ nhiệt ( anh bảo đây là bài thuốc gia truyền, sau này tôi mới hiểu, là mưu đồ của anh, gia truyền gì ở đây!!!)
Anh xả nước nóng, cởi quần áo rồi bế tôi đặt vào bồn tắm. Người tôi sốt cả đêm nên đau ê ẩm. Mấy tháng trời ở Sing, tôi gầy đi nhiều vì ăn uống không hợp khẩu vị, anh có vẻ xót xa. Anh ngồi vào bồn, xoa lưng cho tôi, nâng niu từng tấc da tấc thịt.
-Anh có bị sốt đâu mà phải tắm?
-Cô An ạ, giờ nào mà cô còn bắt bẻ tôi :)-Em thấy có gì đó không hợp lý
Điều không hợp lý nhất là chỗ đó của anh đang cứng ngắc chọc vào mông tôi :((
Anh cười sung sướng, rồi xoay người tôi lại, hôn lên trán, lên má, rồi xuống cổ xuống ngực. Tôi vẫn thấy có gì đó không hợp lý. Anh bỏ qua môi tôi? Anh không cho tôi nghĩ tiếp. Anh nhấc tôi lên thành bồn tắm, dựa lưng vào tường, rồi anh hôn chỗ đó, tôi lúc này không còn nóng vì sốt nữa, mà nóng vì lửa tình của anh đang đốt cháy dưới thân tôi!
Sau một hồi chiến đấu với nước và lửa, tôi hạ sốt. Bài thuốc của anh quả thực rất hiệu nghiệm >
Khỏi ốm, tôi đưa anh đi chơi. Tôi biết anh đi công tác và đi chơi ở Sing nhiều nên chỉ chọn những nơi thật đặc biệt và phù hợp với lứa tuổi để thăm thú. Nhìn đi nhìn lại, chúng tôi, một người đàn ông 40 tuổi, một cô gái 26 tuổi, bắt đầu yêu nhau như những cô cậu đang trong tuổi thanh xuân, như ai đó nói, giống như cơn mưa rào. Tôi đâu biết, tình yêu của tôi đã qua tuổi thanh xuân, và ẩn trong nó là cả một cơn bão tố triền miên…
Ngày cuối cùng trước khi anh về, chúng tôi đi dạo dưới những tán cây trong Gadern By The Bay. Ánh đèn lung linh, bầu trời đêm trong vắt, tôi bước bên anh thật yên bình. Chúng tôi không nhắc đến tương lai, chúng tôi không kể lại quá khứ, mỗi người đều tự hiểu, tại thời điểm này, trong không gian này, tôi và Minh thuộc về nhau. Mỗi tiếng thở, mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của anh đều khiến tôi ghi lòng tạc dạ. Không quá muộn để thay đổi bất kỳ điều gì nhưng cũng đã không còn thời gian để bắt đầu cuộc đời khác. Tôi miên man nghĩ bất chợt thở dài…Minh xoa nhẹ vai tôi
-Em về Hà Nội với anh được không?
Tôi chưa từng nghĩ đến điều này, quá đường đột và bất ngờ. Về để làm gì? Ừ thì tôi nhớ ba mẹ, tôi có thể về thăm ba mẹ. Về với anh? Hà Nội có anh nhưng không dành riêng cho tôi. Minh ôm tôi như thể ngày mai khi anh về Hà Nội, tôi sẽ lại biến mất. Anh còn gia đình, còn đối tác, trăm công nghìn việc. Những ngày đi chơi, chỉ nhìn số email và điện thoại mà anh phải check, phải nghe cũng khiến tôi ngao ngán. Có lần tôi quyết định không đi chơi nữa, dành riêng một buổi chiều, anh làm việc, tôi ngồi bên viết bài luận. Tôi đâu mưu cầu gì hơn nữa, khoảnh khắc bình yên cho trái tim luôn đập sai nhịp.
-Anh không nỡ rời xa em…
Tôi lắc đầu. Tôi không muốn tự mình khắc thêm vết thương cho tình cảm của chúng tôi nữa. Thà cứ nhớ, cứ thương, cứ xa còn hơn khiến đối phương phải rướm máu vì thứ tình yêu oan nghiệt.
-Anh về đi, em ở lại còn học hành, công việc.
Có lẽ anh hiểu tôi không muốn về, không nỡ để tôi ở lại một mình.
-Còn Scopior?
-Anh ấy chỉ là bạn.
Tình yêu vốn ích kỷ, anh muốn giữ tôi là của riêng anh, nhưng có bao giờ anh dành trọn vẹn cho tôi?
-Đừng nghĩ nhiều. Anh thực sự muốn ở bên em…
“Anh không nỡ rời xa em”, “Anh thực sự muốn ở bên em”...có những cách khác để nói mà chưa bao giờ là “Anh yêu em”. Tôi cũng chưa từng nói “Em yêu anh”. Tôi sợ. Anh sợ. Chúng tôi sợ khi nói ra câu đó, mọi thứ sẽ tan vỡ. Yêu mà không dám nói yêu, thế nên khi ở bên nhau, dù trong bình yên, vẫn có thứ gì đó bóp nghẹn, dồn nén, âm ỉ cháy.
Buổi sáng hôm sau anh về, tôi không ra sân bay tiễn. Thời khắc biệt ly ai mà muốn chứng kiến cơ chứ. Tôi nhắn tin chúc anh bay may mắn rồi tắt máy. Nằm ngủ ly bì suốt một ngày. Con người ta, sau những sóng gió lênh đênh, sau những yêu đương và nhục dục, vẫn quay lại với nhu cầu căn bản nhất, sơ khai nhất: ăn và ngủ. Những nhu cầu thiết yếu này dường như giúp tôi lấy lại được tinh thần và năng lượng tốt hơn hết bất cứ phương thuốc nào.
Ngủ dậy, mở điện thoại thấy tin nhắn của Scopior và anh. Scopior thông báo sẽ đi Thái Lan có việc hỗ trợ một nhà hàng KTV bên đó vài ngày đến một tuần, anh qua đón tôi đi ăn tối mà không liên lạc được. Sáng mai anh bay nên nhắc tôi gọi lại anh luôn khi nhận được tin nhắn. Minh nhắn cho tôi vỏn vẹn 1 tin, chỉ vài dòng mà khiến tôi chết lặng.
-An yêu thương. Em ở lại bình yên nhé. Anh sẽ thu xếp công việc để thường xuyên sang với em. Anh yêu em!
Tôi đờ đẫn người, dòng chữ Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em văng vẳng trong tai tôi. Tôi muốn nghe chính anh nói ra câu nói, tôi muốn nghe giọng nói trầm ấm của anh, thì thầm bên tai tôi. Anh cứ đánh gục tôi từng chút, từng chút một, khiến trái tim tôi loạn nhịp, đau đớn, hạnh phúc, cay đắng, ngọt ngào.
Tôi nhắn tin cho thầy giáo xin nghỉ học vài hôm, nói gia đình có việc. Tôi xếp đồ đạc và quyết định book vé về Hà Nội ngay trong tối hôm đấy. Tôi muốn nghe trực tiếp câu nói đó, chỉ cần anh đứng trước mặt tôi và nói, “An, anh yêu em!”, tôi sẽ từ bỏ tất cả, bất chấp tất cả để quay về bên anh.
Tôi gọi taxi ra sân bay, tôi chợt nhớ chưa nhắn lại cho Scopior
-Angel: Hi guy, em phải về HN có việc gấp, mai sáng anh đi Thái Lan ah? Khi nào anh về mình gặp nhau nhé. Chúc anh công việc may mắn
-Scopior: Em đang ở đâu?
-Angel: Em đang trên đường ra sân bay
-Scopior: Đừng check in vội, chờ anh gặp em đã.
-Angel: ok!
Tôi còn 30 mới tới giờ check in, đủ thời gian để nói lời tạm biệt, tôi không bao giờ muốn làm tổn thương Scopior vì những gì anh đã dành cho tôi.
Vừa đặt hành lý xuống thì tôi thấy Scopior cũng ở bên cạnh tôi. Trông anh mệt mỏi nhưng đôi mắt thật khó tả, giận giữ, mong chờ?
Tôi chưa kịp nói gì thì Scopior đã ôm lấy tôi, tôi vốn gầy, giờ ở trong vòng tay của Scopior lại càng bé nhỏ.
-Đừng về, Angel, anh xin em đừng về Hà Nội
Scopior đang lo lắng, với người làm trong xã hội như anh, chắc hẳn anh đoán được vì sao tôi lại đột nhiên về HN, vì Minh?
-Em cần giải quyết một số việc, và cần xác nhận thông tin. Em sẽ quay lại sớm.
-Không, nếu không anh đi với em.
-Sáng mai anh phải đi Thái Lan còn gì?
-Anh không đi nữa, anh mặc kệ. Nếu anh không đi cùng em, anh sẽ ân hận.
-Anh đừng như vậy, Scopior. Em hứa sẽ quay lại sớm.
Scopior buông tôi ra. Lần đầu tiên anh cư xử như vậy, cái ôm đầu tiên lại là cái ôm ly biệt.
-Em hứa sẽ quay trở lại sớm và báo cho anh biết ngay khi em trở lại?
-Em hứa.
Tiếng loa gọi check in, Scopior quyến luyến
-Anh có thể có goodbye kiss được ko?
Tôi ngần ngại. Nếu đã không cho anh được tình yêu, tôi không thể gieo hy vọng nơi anh, dù chỉ là một nụ hôn tạm biệt.
Đắn đo, tôi lắc đầu:
-Khi em trở về, hãy tặng em một nụ hôn chào đón nhé,Scopior?
Khi tôi quay về, mọi thứ sẽ được quyết định, tình yêu tôi dành cho Minh sẽ được quyết định. Tôi sẽ tiếp tục đoạn tình duyên oan nghiệt đó, hay chấm dứt tất cả để bước sang trang mới?
-Được thôi, hãy nhớ lời em hứa. Em vào đi, bay may mắn nhé, baby!
Tôi rời tay Scopior bước vào hành lang check in. Nhưng bất giác quay lại, thấy khuôn mặt anh đầy nét đau đớn. Anh biết sẽ mất tôi? Tôi chạy ngược lại, ôm anh và hôn anh, không nồng nàn, không sâu đậm nhưng tôi chỉ có thể dành cho anh được thế.Một nụ hôn ly biệt mà tôi không biết rằng, chuyến đi này đầy thương đau và nước mắt.